Edit :Ngọc Trúc

"Cố Đông ca ca, uống trà đi."

Nguyên A Sanh rõ ràng nhìn thấy hắn khẽ run lên. Hắn đang sợ.

Sợ cái gì?

Càng nghĩ, hắn càng thấy rờn rợn. Ở cái thời đại này, làm gì có chuyện mẹ ruột lại chủ động tìm nam thiếp cho con trai? Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ hắn chỉ là một quân cờ trong cuộc đấu giữa hai người kia?

Không được, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện này. Nếu không, đến lúc chết thế nào cũng chẳng biết được.

Cố Đông nhận lấy tách trà từ tay tiểu hài tử, cầm trong tay một lúc mà không biết đặt xuống đâu. Cái sân này quá đơn sơ, đồ đạc còn phải sắm sửa thêm. Hắn lén liếc nhìn Nguyên A Sanh, ánh mắt có chút hoang mang rồi nhanh chóng cụp xuống.

Tốt nhất vẫn là để chủ tử chủ động mở lời trước.

Hắn tin chắc rằng chỉ cần chủ tử gặp mặt Nguyên công tử, nhất định sẽ tìm ra một chỗ trống trong bộ não toàn chính sự kia.

Nhất định sẽ như vậy! Đây là nhận định của một người đã theo hầu Cố Khác Quyết từ thuở bé.

"Chuyện này chỉ có vậy, không còn sớm nữa, Đậu Nhi có muốn đi theo ta ra ngoài lấy thức ăn không?"

"Muốn! Thiếu gia, ngài đợi nhé, ta về ngay!"

Vừa đặt tách trà xuống, Đậu Nhi đã vui vẻ chạy theo Cố Đông. Chỉ còn lại một mình Nguyên A Sanh đứng yên tại chỗ, tay chân lạnh toát.

Vị mẹ ruột kia của hắn, hắn không có chút ấn tượng nào. Theo suy đoán của hắn, ít nhất cũng phải bảy, tám chục tuổi rồi. Nhưng dù sao đi nữa, một người mẹ ruột cũng không thể chủ động tìm nam thiếp cho con trai mình được.

Thật là một gia đình kỳ quái!

Muốn hắn chủ động tiếp cận Cố Khác Quyết sao? Đừng mơ.

Nguyên A Sanh vân vê mấy nén bạc trong tay. Năm lượng một tháng, so với hai lượng một tháng ở Nguyên phủ thì tốt hơn nhiều.

Tính ra, một năm có sáu mươi lượng. Ở kinh thành, số tiền này cũng đủ để một gia đình bình thường sống nhiều năm.

Bao ăn, bao ở, lại còn có tiền tiêu vặt, hắn cần gì phải tự tìm phiền phức chứ?

Nguyên A Sanh siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm: Từ hôm nay, hắn sẽ tích góp bạc, chuẩn bị cho tương lai tự lập mưu sinh.

Còn bây giờ...

Điều quan trọng nhất là dưỡng đủ tinh thần để đối phó với những chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Hắn thu lại bạc, xoay người vào nhà.

Đi một vòng trong phòng, sau đó từ phòng chứa đồ xách ra một chiếc ghế nằm.

Kì cọ sạch sẽ rồi mang ra sân phơi nắng. Dưới ánh mặt trời, những giọt nước lấp lánh phản chiếu, chói mắt vô cùng.

Mồ hôi đọng trên thái dương, gương mặt hắn đỏ lên, trắng mịn như tuyết.

Nguyên A Sanh tùy tiện lau mồ hôi, kéo thân thể mệt mỏi về phòng.

Đợi nó khô rồi, hắn có thể nằm dài trên đó như một con cá khô.

Đời trước đã mệt chết rồi, đời này dù có chết cũng phải để hắn nằm nghỉ trước đã.

Còn những chuyện ồn ào hỗn loạn bên ngoài, hắn chẳng buồn để tâm.

Ghế vừa khô, Nguyên A Sanh lập tức dùng ngay.

Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng, hắn đã ngồi trong sân, nhấm nháp nước sôi để nguội và ngắm bình minh.

Giữa trưa trời nóng bức, hắn khiêng ghế vào phòng, nằm ngủ trưa.

Buổi tối mát mẻ, gió nhẹ thoảng qua, hắn vừa hóng mát vừa tiện thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao mà trước kia hiếm khi có dịp thưởng thức.

Mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ có một điều phiền phức—

Luôn có một con chó xuất hiện trước cửa sân.

Nó chỉ ngồi đó, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào trong viện. Trong ánh mắt lóe lên vẻ thông minh, như thể nó có thể hiểu được con người.

Thời gian nó ở lại có lúc dài, có lúc ngắn, nhưng ngày nào cũng đến một lần.

Mỗi lần nhìn thấy, tim Nguyên A Sanh lại run lên. Hắn có cảm giác như con chó này đang nhắc nhở hắn phải ngoan ngoãn, đừng làm chuyện gì trái ý.

Cứ như vậy, cho đến ngày thứ ba sau khi vào phủ.

Những ngày qua, sân viện chẳng có ai lui tới. Xem ra vị phu nhân trong lời Cố Đông đã không còn để ý đến hắn, còn vị lão nhân kia cũng chẳng đoái hoài gì.

Như vậy thì quá tốt. Đây chính là điều hắn mong đợi nhất.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Không chào hỏi bất kỳ ai, Nguyên A Sanh trực tiếp để Đậu Nhi dẫn mình ra cửa sau.

Người gác cổng là một lão già, đang cầm chổi gật gù sắp ngủ. Nguyên A Sanh khẽ gật đầu với ông ta, liền được thả cho đi.

Chủ tớ hai người đeo theo một cái tay nải nhỏ, nhẹ nhàng đi thẳng về phía trước.

Điểm Vũ Hẻm khác hẳn với bên ngoài, người trong này chỉ cần giậm một chân cũng có thể làm kinh động nửa kinh thành. Không ai dám gây chuyện ở đây.

Con ngõ yên tĩnh, đi thật lâu mới thấy được một cánh cổng lớn sơn son, hai bên có tượng sư tử đá sừng sững.

Chủ tớ hai người cúi đầu lặng lẽ rời khỏi, nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến người ta hít thở không thông này.

Đến khi ra được bên ngoài, chân Nguyên A Sanh gần như muốn rụng rời. Nhưng con phố bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt, càng đi càng đông đúc, quán rượu san sát, tiểu thương và đầy tớ tấp nập không dứt.

Nhìn con đường dài dằng dặc phía trước, hắn còn chưa đi mà chân đã mềm nhũn.

"Đậu Nhi, lúc trở về chúng ta có phải cũng đi bộ ban ngày không?"

"Thiếu gia mệt rồi à? Hay là nghỉ một chút?" Đậu Nhi theo bản năng nhìn về bậc thềm một quán rượu gần đó.

Nguyên A Sanh lập tức kéo cậu tránh ra. "Đừng có mà tùy tiện như vậy, lỡ bị đuổi đi thì mất mặt lắm!"

"Nhưng mà thiếu gia, Cố Đông ca ca có bảo người chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta mà. Sao ngài không chịu đi xe?"

"Xe ngựa ở đâu?"

"Lúc chúng ta ra ngoài, bên ngoài không phải trống trơn sao."

"Ở phía sau chúng ta ấy." Đậu Nhi chỉ tay ra sau.

Nguyên A Sanh cứng đờ.

Nhận ra ngày càng có nhiều ánh mắt hiếu kỳ dồn vào mình, hắn hạ giọng: "Sao không nói sớm?"

"Thiếu gia chính ngài nói muốn đi bộ mà, không phải gọi là gì ấy nhỉ... rèn luyện sao?" Đậu Nhi vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

Nguyên A Sanh nghẹn họng.

Thế này chẳng phải là tự tìm cực khổ, tự làm khổ chính mình sao?

Thôi, trẻ con không hiểu chuyện, không trách được.

Phía sau, Cố Đông thấy càng lúc càng có nhiều người chú ý đến chủ tớ hai người, vội vàng đánh xe đến gần.

"Nguyên thiếu gia, lên xe đi."

Bọn họ đã đi bộ một đoạn lâu như vậy, giờ lại đông người, Cố Đông cũng không tiện nói nhiều.

"Đông ca ca!" Đậu Nhi vui vẻ chạy lại gần xe ngựa.

Cố Đông gật đầu với Nguyên A Sanh, hơi áy náy nói: "Mấy ngày nay chủ tử bận rộn, không có thời gian đến đây. Mong Nguyên công tử thứ lỗi. Nhưng chủ tử đã căn dặn chúng ta phải chăm sóc ngài chu đáo, cũng coi như có chút tâm ý."

Hắn đặt bậc thang xuống, làm động tác mời: "Nguyên công tử đi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, lên xe nghỉ ngơi đi."

Nguyên A Sanh nhếch môi cười, nhưng rất nhanh đã thu lại.

Không đến? Không đến thì tốt quá, hắn còn mong thế này!

"Không sao đâu, trời không còn sớm, chúng ta đi thôi." Hắn làm như không có chuyện gì, nhanh chóng lên xe.

"Haiz!" Cố Đông quét mắt nhìn xung quanh, áp chế những ánh mắt tò mò đang hướng về phía này.

Dù sao đi nữa, bây giờ Nguyên công tử cũng là người của Cố phủ, là người của chủ tử. Dù là nam nhân, cũng không nên để người ngoài nhìn nhiều.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt mọi người.

"Đó là người được đưa vào Cố gia đúng không?"

"Sao ngươi biết?"

"Ha! Nhị cữu biểu muội bà con xa cô cô nhi tử của ta làm việc trong Cố phủ. Hắn nói nam thiếp kia đẹp lắm, nhìn cái bộ dáng đó không phải là đúng sao?"

"Thảo nào lại tìm một nam nhân, đẹp như vậy cơ mà!"

"Đúng thế, cứ như thần tiên vậy. Nếu là ta, ta cũng muốn..."

"Ngươi muốn gì? Muốn giành người với Cố gia à?"

"Phi phi phi! Ai dám chứ, ai dám!"


Cố phủ nằm ở phố Tây, trong Điểm Vũ Hẻm, còn Nguyên gia lại ở một góc xó xỉnh vô danh nơi phố Đông.

Nguyên A Sanh một bước vượt qua nửa hoàng thành, từ phố Đông “gả” vào phố Tây, hơn nữa còn lấy thân phận nam thiếp mà vào Cố phủ. Dù xét ở góc độ nào, chuyện này cũng đủ để dân chúng kinh thành bàn tán một trận rôm rả.

Khi xe ngựa đến Nguyên phủ, trời đã không còn sớm.

Phố Đông khác hẳn với phố Tây trang nghiêm và yên tĩnh. Ở đây, nhà nào nhà nấy chen chúc nhau, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trẻ con khóc hay tiếng hò reo vui vẻ.

Với Nguyên A Sanh mà nói, sự khác biệt lớn nhất giữa hai bên chính là nơi này mang nhiều hơi thở đời thường hơn.

"Nguyên công tử, đến rồi."

Xe ngựa dừng hẳn, Nguyên A Sanh vén màn xe lên. Còn chưa kịp đợi ghế bước xuống, hắn đã trực tiếp nhảy xuống đất.

Thuận tay chỉnh lại y phục vài cái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả nhà họ Nguyên đang đứng trước cửa, từng người một trợn mắt nhìn chằm chằm hắn.

Tay cứng đờ, Nguyên A Sanh không khỏi thầm đặt dấu chấm hỏi trong lòng, rồi cất tiếng gọi:

"Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play