Edit :Ngọc Trúc

“Thiếu gia, sáng nay ngài phải đi dâng trà đấy.”

“Ưm…” Nguyên A Sanh che tai lại, đầu ngón chân trắng nõn khẽ cuộn tròn. “Không nghe không nghe, vương bát tụng kinh.”

“Thiếu gia——”

“Đậu Nhi à, nhà ngươi thiếu gia chỉ muốn ngủ thêm một lát thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ?” Nguyên A Sanh bất đắc dĩ buông tay, lật người như cái bánh rán, quay mặt ra phía ngoài giường.

“Phải đi dâng trà.” Đậu Nhi đứng dậy, đẩy đẩy y phục của Nguyên A Sanh.

“Ai nói?”

“Phu nhân nói.” Phu nhân chính là chủ mẫu của Nguyên phủ.

“Hôm qua người ở tiền viện bảo không cần làm phiền ta, hơn nữa mẹ của Cố Khác Quyết cũng không có ở đây, đúng không?”

“Suỵt——”

“Thiếu gia, sao ngài có thể gọi thẳng tên của thủ phụ đại nhân như vậy chứ!”

Nguyên A Sanh nhe răng, ánh mắt sắc bén như muốn nhào tới cắn một cái. “Được rồi, ta không gọi nữa.”

Tên cáo già đó, tốt nhất đừng để hắn gặp phải. Bằng không, hắn nhất định nghiền nát cả xương lẫn thịt!

Kiếp trước làm công, kiếp này làm thiếp. Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì đây…

Chống người dậy, chậm rãi bò xuống giường, Nguyên A Sanh lười biếng khoác từng món y phục lên người.

Dùng xong bữa sáng, thừa dịp Đậu Nhi còn đang thu dọn chén đũa, hắn liếc nhìn ra ngoài. Nắng sớm còn chưa quá gay gắt, hắn liền bước ra cửa.

Vừa đến đây, hắn cũng nên làm quen với hoàn cảnh, đồng thời chuẩn bị cho cuộc sống sau này.

Nếu nói về ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Cố phủ, đó chính là lớp nền sạch sẽ và bóng râm dưới tấm khăn voan che mắt. Chỉ cần liếc qua cũng đủ biết, đây là một nơi thích hợp để ở lâu dài.

Nhưng chỗ hắn ở thì khác xa với phía sau viện.

Trơ trọi, ngay cả cỏ cũng không mọc nổi một cây.

Trước cửa là một khoảng sân rộng, lát đầy đá xanh, chừng hai ba mươi mét vuông.

Xa hơn một chút là lớp đất mới cày xới. Gọi là đất mới, nhưng thực ra cũng chỉ là dọn sạch cỏ dại mà thôi. Còn sót lại vài nhánh cúc và nguyệt quý, trông héo úa không kém gì Đậu Nhi suy dinh dưỡng.

Không có cỏ dại che chắn, những nhánh hoa yếu ớt kia lộ rõ rễ cây vàng vọt, cành lá gầy guộc, trông càng thêm tiều tụy.

Ở giữa vườn hoa có một con mương nhỏ, nước chảy lững lờ, mát lạnh đến mức có thể nhìn thấy cả rêu phong dưới đáy. Tiếng nước chảy róc rách, mang theo chút lạnh lẽo kỳ lạ.

Không biết dòng nước ấy bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng rõ chảy về nơi nào.

Ngoài ra, bên cạnh còn có một khu vườn rộng bằng cả một gian nhà. Nguyên A Sanh vòng qua bên đó, men theo tường viện đi đến trước một cái ao nhỏ.

“Hoàn cảnh như thế này, sau này tu sửa lại chắc chắn không tệ. Dùng để dưỡng lão thì còn gì bằng.”

Ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy một cây chuối tây tươi tốt. Nhưng đáng tiếc, chỉ có lá cây là vươn vào được, còn thân thì vẫn nằm ngoài bức tường.

Nguyên A Sanh giơ tay vỗ nhẹ lên lá chuối. “Chào ngươi, chuối tây.”

Cách một bức tường, Cố Khác Quyết đứng trên con đường nhỏ bên ngoài, ánh mắt dừng lại trên tán lá lay động, nghe rõ từng lời bên trong truyền ra.

Xem ra, hắn cũng chẳng hề muốn đến đây. Chuyến này e rằng không đến uổng công.

Sau lưng hắn, một con chó sói lông sáng bóng khẽ vẫy đuôi, dùng chóp mũi cọ cọ hắn như thúc giục đi tiếp.

“Không vội.”

“Ư ử——” Con sói hừ nhẹ, sau đó chạy thẳng ra ngoài.

Bên này, Nguyên A Sanh vừa bước ra cửa đã chạm mặt một con sói lớn.

Cả người hắn cứng đờ.

Ai có thể nói cho hắn biết, vì cái gì nơi này còn có chó giữ cửa?

Giám sát hắn sao?

Cố Khác Quyết nhìn người trước mặt giật mình đứng sững, bước chân bất giác khựng lại.

Hắn vốn đang đi trên con đường nhỏ bên cạnh viện môn, người nọ vừa ra đã lập tức lọt vào tầm mắt hắn.

Băng cơ ngọc cốt, sáng tựa ánh trăng.

Ánh mắt hắn vốn muốn rời đi, nhưng lại chần chừ giây lát.

Mắt đen trầm tĩnh, chẳng thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Chân bên khẽ ngứa, cỏ xanh quấn quanh đế giày.

Cố Khác Quyết cúi đầu nhìn lá cỏ vừa bị mình làm lay động, chợt nhận ra khi nãy hắn đã vô thức bước nghiêng sang một bên.

Hắn mím môi, rồi lại đi ra ngoài.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, người kia đã không còn ở cửa nữa.

“Gâu gâu!” Lang Thanh tròn mắt, khẽ sủa hai tiếng về phía hắn.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Cố Khác Quyết đứng tại chỗ trầm tư một lúc, sau đó vẫy tay gọi Lang Thanh.

Con chó lớn vui vẻ chạy tới, vẫy đuôi thẳng đứng.

Cố Khác Quyết khom lưng, tay dừng lại trên tai nhọn của nó, khẽ bóp nhẹ. “Đừng làm tổn thương người.”

Lang Thanh cúi đầu kêu ư ử, cố gắng giãy ra khỏi tay hắn.

Cố Khác Quyết buông tai nó ra, rồi khoanh tay rời đi.

Người mới vào phủ, không nên nhiều lời.

"Ai? Thiếu gia, sao ngài lại ở đây?"

Cố Khác Quyết hơi nghiêng người, đối diện với Cố Đông, người đang vội vã chạy tới.

"Ta đi đâu còn phải báo với ngươi sao?"

"Không cần, không cần." Cố Đông vội vàng lùi sang một bên. Khi vạt áo đen lướt qua mí mắt, Cố Đông đột nhiên nói: "Thiếu gia, không bằng vào trong ngồi một lát? Nguyên công tử đã vào phủ một ngày, ngài còn chưa gặp qua đâu."

Cố Khác Quyết không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi làm gì?"

"À... Cha ta bảo ta mang tiền tiêu vặt tháng này đến. Nhân tiện còn có chút chuyện nhỏ cần nói." Cố Đông bị ánh mắt như có thực chất của chủ tử đè ép, nuốt nước miếng.

Sớm biết thiếu gia ở đây, hắn đã chờ một lát rồi.

Cố Khác Quyết nói: "Đi thôi."

"Dạ."

Bóng người dần khuất trên con đường nhỏ. Cố Đông chột dạ lau mồ hôi trên trán.

Thật sự không cần phải dọa người như vậy chứ...

Thời gian quay trở lại lúc trước.

Vừa bước ra cửa, Nguyên A Sanh đã giật mình khi thấy một con chó lớn cao đến tận đùi.

Con chó có bộ lông xanh sẫm, hai tai nhọn và dài, lông xù nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Nó ngồi ngay trước cửa, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm không chớp, áp lực đè nặng khiến người ta lạnh sống lưng.

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng..." Nguyên A Sanh cẩn thận lùi lại sân, chỉ khi cách một cánh cửa mới dám thở phào khi thấy con chó xoay đầu đi.

Nhìn dáng vẻ này, đúng là đang canh chừng mình.

Hắn đứng đờ ra giữa sân, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi lùi về sau.

Từ trong viện có thể thấy nửa thân con chó vẫn bất động, nhưng lại trầm giọng sủa hai tiếng đầy cảnh cáo. Âm thanh vang dội, khí thế áp đảo.

Nguyên A Sanh khẽ run, cắn môi rồi vội vã lùi về phòng.

Được rồi, hắn không ra ngoài nữa là được chứ gì!

"Nguyên thiếu gia có ở đó không?"

"Có!"

Đậu Nhi từ đâu đó thò đầu ra, vội vã phủi bụi trên người rồi chạy vào sân: "Cố Đông ca ca, thiếu gia ở trong phòng, ta đi gọi ngay!"

Cửa phòng đóng lại, Nguyên A Sanh ngồi yên trước bàn, nghe tiếng bước chân bên ngoài rồi thở dài. Trong lòng đã dần tiêu hóa xong chuyện con chó lớn kia.

Không hổ là Cố phủ, mức độ cảnh giác cao thật. Không chừng xung quanh sân còn có người đang theo dõi hắn.

Nếu sau này có cách, hắn nhất định phải dọn ra ngoài. Cả đời bị nhốt ở nơi này, không chừng sẽ bị áp lực đến chết mất.

Vừa nghĩ, hắn mở cửa.

"Nguyên công tử." Cố Đông cúi mắt hành lễ.

"Gọi tên ta là được rồi."

Cố Đông đưa túi bạc trong tay lên. "Đây là tiền tiêu vặt tháng này của ngài. Quản gia bảo ta tiện đường mang đến."

Tiền tiêu vặt? Hình như trước đây hắn có nghe quản gia nhắc đến, nhưng lúc đó chưa thật sự để tâm.

Nguyên A Sanh hơi nheo mắt, giọng vẫn bình tĩnh: "Làm phiền rồi."

"Không có gì. Ngoài ra, còn một chuyện cần nói với công tử."

Thấy hắn liếc nhìn Đậu Nhi, Nguyên A Sanh lập tức hiểu ý, liền nói: "Đậu Nhi, dâng trà đi."

Cố Đông thấy tiểu tử kia nhanh như chớp biến mất, vẫn cúi mắt nhưng giọng nói thấp đi mấy phần: "Nguyên công tử, không giấu ngài, chủ tử của chúng ta những năm qua bận rộn chính sự, bên cạnh cũng không có ai thân cận."

"Bây giờ ngài đã đến, trên dưới Cố phủ ai nấy đều cảm kích."

Nguyên A Sanh nhấp môi, không nói gì, chỉ chờ hắn nói tiếp.

"Phu nhân có ý, chủ tử bận rộn không thể đến hậu viện. Công tử có thể chủ động ra trước viện, tiếp cận ngài ấy nhiều hơn."

Ngay lập tức, chân mày Nguyên A Sanh cau lại, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử. May mà Cố Đông đang cúi đầu không nhìn thấy.

"Nhưng hôm đó không phải..." Hắn định từ chối.

Cố Đông rùng mình, nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của chủ tử khi đánh giá mình lúc nãy, liền có chút chột dạ. "Ngài đừng sợ, chủ tử chỉ là người nghiêm khắc chút thôi. Dù có gì thì cũng đã có phu nhân lo liệu rồi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play