Editor: Quỳnh Anh 💕
Bên ngoài.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
“Mở cửa ra!”
“Không lẽ bà ta đánh chết con dâu rồi sao? Sao im ắng thế?”
“Phi phi phi! Đừng nói linh tinh! Khu tập thể chúng ta là nơi văn minh, sao có chuyện giết người được?”
“Nhưng mà không có động tĩnh gì!”
“Ai bảo không có? Vừa nãy còn nghe thấy tiếng gì như đâm vào đồ vật ấy!”
“Cái bà già này đúng là quá độc ác!”
“Bà ta đâu phải một hai ngày mới như thế, mà con dâu thì cứ nhịn nhục mãi! Đàn bà mà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, gả đi rồi chỉ có bị nhà chồng bắt nạt thôi!”
Ngoài cửa ồn ào bàn tán, ai nấy đều bàn nhau phải làm gì.
Nhưng chẳng ai thực sự phá cửa xông vào.
Họ chỉ đứng ngoài gõ cửa và khuyên nhủ:
“Bà cụ Triệu! Bà không thể cứ thế mà hành hạ con dâu mãi được!”
“Làm người thì cũng phải có chút lương tâm!”
“Bà đừng có làm chuyện hồ đồ! Giết người thì phải đền mạng đấy!”
“Mau mở cửa ra đi!”
…
Đám hàng xóm đáng chết!
Bà cụ Triệu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mắng chửi ầm lên. Đã không có bản lĩnh phá cửa vào, còn ở ngoài gõ gõ đập đập, làm được gì?
Nếu giỏi thì phá cửa cứu người đi!
Đám chó chết này, ngoài miệng thì to mồm, nhưng thực tế chẳng ai dám xông vào.
Mắng chửi trong lòng một trận, bà ta lại quay sang nhìn Trần Thanh Dư.
Cô ta đang đi tới góc phòng, lần mò trên nền đất, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Bà cụ Triệu lập tức giật thót!
Không ổn rồi!
Ngay khi thấy Trần Thanh Dư khựng lại, đưa tay nhấc lên một viên gạch lỏng lẻo trên nền nhà, bà ta há hốc miệng, suýt chút nữa hét lên.
Tiền của bà ta!
Trần Thanh Dư quay đầu lại, nhìn bà ta một cách đầy châm biếm. Bà cụ Triệu tức đến mức hai hàm răng nghiến chặt, lửa giận bốc lên tận óc. Nhưng chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm, không thể làm gì.
Trần Thanh Dư nhấc viên gạch lên, bên dưới là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Cô mở hộp, thấy bên trong có một mảnh vải cũ được gói kỹ, mở vải ra, bên trong lại là một cái khăn tay, rồi lại đến một lớp giấy.
Cô mở ra lớp giấy thứ nhất… bên trong còn một lớp khác.
Lại mở ra… vẫn còn một lớp nữa.
Trần Thanh Dư: “…”
Đúng là phòng bị như cất giấu bảo vật quốc gia!
Sau ba lớp bọc kỹ càng, cuối cùng, cô cũng nhìn thấy tiền.
Cô bình tĩnh kiểm tra, đúng một ngàn đồng tiền mặt, không hơn không kém.
Xem ra, đây chính là số tiền bồi thường mà xưởng máy móc đưa cho bà cụ Triệu.
Nhà này trước kia không thể nào không có chút tiền riêng, chỉ là bà cụ chia nhỏ ra, cất giấu khắp nơi mà thôi.
Trần Thanh Dư cũng không có hứng thú lục lọi toàn bộ chỗ giấu tiền của bà ta, cô nhanh chóng rút ra bảy trăm đồng, rồi tiện tay nhét luôn phần còn lại về chỗ cũ.
Bà cụ Triệu đỏ bừng cả mắt, cả người giãy giụa kịch liệt:
“Ưm ưm ưm!”
Tiền của tao! Tiền của tao!
Mày dám lấy tiền của tao!
Bà ta giãy giụa, thân hình cứng đờ vặn vẹo trông chẳng khác gì một con giun đất khổng lồ.
Nhưng Trần Thanh Dư không để tâm, cô bước tới, túm tóc bà ta kéo lê vào trong buồng trong.
Dù sức lực không nhiều, nhưng vẫn đủ để kéo bà ta lết trên nền nhà. Bà cụ Triệu bị lôi xềnh xệch, thở hồng hộc, người bị kéo lê như một con cá chết. Trần Thanh Dư xoa xoa mái tóc rối tung của mình, vén tay áo lên, hít sâu một hơi, sau đó đi thẳng ra cửa.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên.
Hàng xóm vẫn còn đang nhốn nháo. Nếu thật sự có án mạng, chắc giờ này người đã chạy hết rồi.
“Kẽo kẹt.”
Giữa lúc đám đông còn đang thấp thỏm không yên, cánh cửa đột ngột mở ra!
“Ơ?”
“Ối giời ơi!”
“Cái gì thế này!?”
Đám người hoảng hốt, đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Trần Thanh Dư xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt sưng vù hai bên, tóc tai rối bù, vết đỏ ửng hằn rõ trên má.
Trên đỉnh đầu còn có một cục u to tướng.
Bộ dạng này… vừa nhìn đã biết bị đánh thảm!
Cả sân viện lập tức rì rầm xôn xao.
“Vợ Tuấn Văn! Cô không sao chứ!?”
Có người nhìn thấy dấu bầm trên cổ tay cô, lập tức giận dữ mắng:
“Mụ già này đúng là quá đáng! Nhìn xem, con dâu bị bà ta đánh thành thế này!”
“Đúng là không làm người! Khu tập thể chúng ta sao có thể chứa nổi loại người này?”
Một vài người tỏ rõ bất bình, muốn đứng ra đòi lại công bằng.
Nhưng đúng lúc đó, Trần Thanh Dư cúi đầu, đưa tay bám vào khung cửa, giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt:
“Mẹ chồng tôi không đánh tôi.”
Cô ngước đôi mắt đẫm nước, giọng nói run run: “Thật đấy, mọi người hiểu lầm mẹ chồng tôi rồi, bà ấy thật sự không đánh tôi.”
Cả sân viện im phăng phắc.
Câu này, đến đứa ngốc cũng không tin!
Nhìn xem!
Tóc tai rối bù, rõ ràng vừa bị túm giật!
Mặt sưng vù hai bên, vừa nhìn đã biết bị tát đến mức nào!
Cổ tay tím bầm, chẳng dám tưởng tượng trên người còn có bao nhiêu vết thâm tím khác!
Mọi người nhịn không được lại liếc mắt vào trong nhà.
Căn phòng tối om, trong góc bếp, ánh sáng yếu ớt hắt lên con dao phay vẫn còn nằm trên thớt, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
Ối giời ơi!
Dao phay vẫn còn đó!
Quả nhiên, vừa rồi không nghe nhầm!
Trần Thanh Dư như chợt nhận ra ánh mắt của mọi người, cô giật mình, vội vàng xua tay, lắp bắp giải thích:
“Mẹ tôi… mẹ tôi đang nấu cơm! Dao phay… dao phay không sắc lắm nên bà ấy mài dao… không, không, là tôi! Tôi nấu cơm, tôi mới là người mài dao… là tôi, không phải bà ấy!”
Mọi người đồng loạt im lặng, ánh mắt đầy thương cảm.
Đúng là túi trút giận điển hình.
Ngay cả nói dối cũng không biết cách nói cho trơn tru!
Thấy không ai tin mình, Trần Thanh Dư càng cuống quýt, giọng nói càng thêm vội vã:
“Mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, thật sự, tôi không lừa mọi người đâu!”
Dường như muốn chứng minh mình không nói dối, cô vội vàng rút ra mười đồng tiền, giơ lên trước mặt đám đông:
“Mọi người xem, đây là mẹ chồng tôi đưa cho tôi! Thật sự mà, bà ấy không phải người cay nghiệt, bà ấy còn cho tôi tiền nữa!”
Mọi người nhìn cô, rồi lại nhìn nhau.
Lặng lẽ lắc đầu.
Trong lòng ai nấy đều nghĩ:
“Cô lừa ai đấy hả?”
Chúng tôi mù hết rồi chắc?
Cô đã bị đánh đến mức không đứng vững nổi, mặt mũi sưng húp, tay chân bầm dập…
Còn nói mẹ chồng đối xử tốt?
Trên đời này có ai xui xẻo tám kiếp mới gặp phải bà mẹ chồng như vậy chứ!?
Cô con dâu này đúng là vẫn còn lo giữ thể diện cho bà mẹ chồng, mà cái mụ già họ Triệu kia thì có cái thể diện quái gì cơ chứ!?
Chưa biết chừng, mười đồng kia vốn dĩ là tiền riêng mà chồng cô để lại cho cô, vậy mà bây giờ cũng phải lôi ra để ca ngợi cái bà mẹ chồng ác độc kia hay sao!?
Thật là thảm!
Trần Thanh Dư mắt đỏ hoe, nắm chặt mười đồng bạc trong tay, giọng nói run rẩy như thể sắp khóc đến nơi:
“Thật đấy… thật sự là như vậy mà…”
Cả sân viện lại đồng loạt lắc đầu.
Ai mà tin được!
Cô khóc thật, nước mắt rơi lã chã, giơ tay lên lau, nhưng càng lau càng chảy.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng này mà lắc đầu ngán ngẩm, từ tận đáy lòng cảm thán:
“Bà cụ Triệu đúng là chẳng còn chút nhân tính nào nữa!”
“Không phải người!”
Bà cụ Triệu nằm trong buồng nghe thấy suýt nữa ngất luôn tại chỗ!
Bà ta trợn trừng mắt, giãy giụa dữ dội, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Mấy đứa hỗn láo này, chúng mày bị lú hết rồi hả!?
Con dâu tao đang diễn trò!
Đang diễn kịch đấy!
Cô ta có tận hai bộ mặt!
Có ai tới cứu tôi không!?
Cứu mạng với!!!
Đúng lúc đó, một giọng nói vững vàng, nghiêm nghị vang lên giữa đám đông:
“Mẹ chồng cô đâu?”