Lão bản nương không nghĩ hai người lại cùng nhau mặt ủ mày ê, vì thế nàng ấy khoát tay, cố gắng tươi cười: “Được rồi, không muốn nghĩ nữa. Lệnh trên đã ban xuống, chuyện đi Mạc Hà là ván đã đóng thuyền, ai cũng không thay đổi được, bọn họ tìm ta thì có tác dụng gì?”
Lê Mạn lại không lạc quan như vậy.
Chuyện này đều là vì nàng, nếu người trong dòng tộc của lão bản nương thấy lão bản nương vẫn đối tốt với nàng như vậy, trong lòng họ sẽ không tức giận sao? Nàng có Đô Úy đại nhân làm chỗ dựa, họ không có cách gì làm khó nàng, nhưng khó mà đảm bảo rằng sự tức giận này sẽ không trút lên người lão bản nương, ai bảo bà có quan hệ tốt với nàng, hơn nữa nàng còn kiếm tiền ở trong cửa hàng của lão bản nương.
Chuyện chứng minh, Lê Mạn nghĩ đúng.
Ngày thứ hai Lê Mạc quay về cửa hàng của lão bản nương trang điểm, cửa hàng liền nghênh đón một đám người, chính là nương của tri huyện cũng chính là đại bá nương của lão bản nương, còn có lão tộc trưởng và mấy người trong dòng tộc.
Nương của tri huyện vừa vào cửa hàng, nhìn thấy Lê Mạn đang trang điểm, tức đến mức cầm bàn tính lão bản nương để trên quầy ném xuống đất, phát ra tiếng “bịch”, dọa khách trong cửa hàng đều chạy ra ngoài, chỉ dám đứng ở cửa dòm ngó.
Lão bản nương xanh mặt nhìn về phía nương của tri phủ, nhịn xuống tức giận hỏi: “Đại bá nương, người đây là có ý gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play