Lê Mạn vội vàng xoa tay lão bản nương: “Sao tỷ lại nói vậy. Muội đã nghe Đại Sơn nói rồi, chuyện lần này khiến tỷ lo lắng, vẫn luôn nghe ngóng tin tức trong phủ tri huyện, chỉ như vậy đã khiến muội vô cùng cảm kích rồi. Hơn nữa chủ ý của tri huyện tỷ cũng không thể thay đổi được, thì sao muội có thể trách tỷ được. Tỷ đừng tự trách.” Lê Mạn nói xong, nhìn mặt lão bản nương, dò hỏi: “Nguyệt tỷ, lần này tri huyện bị điều nhiệm, tỷ biết không?”
Lão bản nương nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, nét mặt khó coi, nàng ấy gật đầu: “Biết rồi, bị điều đi Mạc Hà.”
Lê Mạn cắn môi, gian nan hỏi: “Nguyệt tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ?”
Lão bản nương ngước mắt lên, dường như vô cùng ngạc nhiên khi Lê Mạn hỏi như vậy: “Muội nói gì vậy? Ta trách muội làm gì?”
Lê Mạn ăn ngay nói thật: “Nguyệt tỷ, chuyện là này là Đô Uý đại nhân làm, tri phủ bị điều đi cũng là Uý đại nhân thao túng ở đằng sau. Thực ra, lần này ta và Đại Sơn bình an, hoàn toàn là dựa vào Đô Úy đại nhân giúp đỡ. Đô Úy đại nhân và Đại Sơn nhà ta là chỗ quen biết cũ, là Đại Sơn nhà ta đi tìm hắn nhờ hắn giúp đỡ nên mới có chuyện này.”
Lão bản nương hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Mới đầu ta còn không tin.”
Lê Mạn nghi hoặc, không biết lời này của lão bản nương là có ý gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT