Tôi lao ra khỏi phòng động cơ, vừa chạy vừa ngoái lại. Không biết Cal có đuổi theo không. Có lẽ lúc này anh ta đang gục trong đó – chân nhũn ra vì suýt chết, chưa chắc đã lết nổi đến cái mê cung hành lang này. Còn tôi, chân cũng đau nhức – lúc cứu anh ta, tôi đã nghĩ mình tiêu đời rồi.
Tựa tay vào tường, tôi lê từng bước chậm rãi. Đã khuya, các cửa khoang đóng chặt. Mọi người chắc đang mơ về nước Mỹ trong chăn ấm. Tôi chẳng dại gì quay về khoang hạng ba. Không nói đến đám đàn ông ở đó, vì an toàn, tôi cũng không dám liều. Linh cảm mách bảo Lovejoy đang rình sẵn, hoặc sai người canh trước cửa.
Để bắt “kẻ trộm”, họ tận tụy đến mức chỉ thiếu nước hy sinh.
Thật ra, Cal chỉ cần mở miệng là có thể rửa sạch tiếng xấu. Lúc nói chuyện với Andrew, tôi toàn bịa. Chỉ cần anh ta kiểm tra danh sách hành khách là biết ngay chẳng có Emily nào cả, càng không có “ông chú rời tàu ngày mai”.
Ngày mai, Titanic cập bến. Tôi nhớ một cha sứ người Anh từng chụp ảnh lúc tàu rời cảng. Nếu Andrew nhờ ông ta làm chứng, tôi lộ tẩy ngay. Khi đó, Cal không chỉ thoát tiếng xấu mà còn được đám quý cô thương cảm – một phần thưởng quá béo bở.
Tôi không quan tâm bị gọi là trộm. Tôi chỉ biết mình phải rời tàu. Cứu một nghìn năm trăm người thì tôi không đủ sức, nhưng ít nhất phải cứu lấy bản thân. Đến đoạn rẽ hành lang, tôi thấy một bé gái đang ôm búp bê, đứng trước cửa khoang. Tóc nâu xoăn, gương mặt mờ mịt – chắc mải chơi rồi lạc đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play