Sau khi Lê Thiếu Vân nói xong lời này, nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút khẩn trương thì bật cười: "Bây giờ mới biết sợ sao."
Cảnh Vân Chiêu nói thầm: “Không phải là em sợ, em chỉ cảm thấy lão gia tử khá là đáng thương.”
Lê Thiếu Vân lại nói: "Ở địa vị của mình, ông ấy chỉ có thể cống hiến cuộc đời cho đất nước, trong mắt một số người, đó chính là vinh quang. Thích lão không phải là người tham sống, sợ chết, ông biết tầm quan trọng của chính mình. Chẳng qua là loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu đựng được. Nhưng đó cũng là phúc của em, nhờ thuốc giảm đau của em, làm ông nhẹ nhõm hơn không ít."
"Có vẻ như anh biết rõ về Thích lão? Anh có thể nói rõ hơn được không?"
"Anh chỉ hiểu được một phần, bởi vì khi anh sống bên cạnh Thích lão, ông ấy đã già rồi. Tinh thần có hăng hái nhưng đã không còn sức chiến đấu nữa."
Lê Thiếu Vân dừng lại một chút: "Thích lão cả đời không con không cái, năm đó ông nội đưa anh đến bên người ông, anh đi theo học được không ít thứ, nhưng thời gian không dài, bởi vì tuổi tác của ông càng ngày càng lớn, ông nội cũng không dám mạo hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện, năm đó người đứng mũi chịu sào chịu xui xẻo sẽ là anh."
Sau đó, Lê Thiếu Vân kể thêm không ít chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play