Mọi người có chút mơ hồ, không biết việc này như thế nào lại thành dáng vẻ như hiện tại. Còn Cảnh Vân Chiêu thì cong miệng cười, mắt quét nhìn mọi người, ánh mắt đầy ý cười vừa tàn nhẫn vừa khinh miệt.
Cảnh Vân Chiêu mở miệng: “Thưa thầy, triển lãm vẫn chưa kết thúc, dù sao đó cũng là tâm huyết của mọi người.”
Người trong cuộc lại bình tĩnh thong dong như vậy.
Tổng cảm thấy, giống như đang uy hiếp, dường như có áp lực không ngừng lan tràn trong không khí.
Mạc Chính Duyên lúc này còn chưa phát tiết xong, nhưng Cảnh Vân Chiêu nói vậy rồi, cau mày, khịt mũi hừ một tiếng: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đi xem!"
Mạc Chính Duyên cũng không phải là người ngốc, biết mình bị Cảnh Vân Chiêu lợi dụng, nhưng ông lại không cảm thấy Cảnh Vân Chiêu làm điều gì không đúng, mà là người khác làm sai. Cảnh Vân Chiêu làm việc đủ tốt, tính toán thời gian đủ tốt để ông ra mặt, nếu không một nha đầu tốt như vậy lạ bị người ta hất một đống nước bẩn lên trên người, muốn rửa sạch cũng không phải một sớm một chiều.
Ông tính tình như vậy đương nhiên hy vọng học sinh của mình có chút cốt khí, không thể để người khác khi dễ. Huống chi chuyện này có liên quan đến ông, ông cần thiết phải ra mặt xử lý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT