Chu Mỹ Quân lúc này mới hoang mang rối loạn, đáng thương hề hề, nhưng Cảnh Vân Chiêu không muốn buông tha: “Tôi vì cái gì phải nói cô nghe người đó là giáo sư Mạc. Như bây giờ không phải khá tốt sao?”
Trái tim của Chu Mỹ Quân lệch một nhịp. Cả kinh thốt lên: “Cô sớm đã đoán tôi sẽ đăng ảnh chụp lên diễn đàn sao?”
Cảnh Vân Chiêu chế nhạo: "Tôi không phải là thần cơ diệu toán, lựa chọn một phương thức oanh oanh liệt liệt như này để nổi tiếng đâu.”
Khi biết Chu Mỹ Quân đã chụp lại cái gọi là bằng chứng, cô chẳng quan tâm chút nào, bởi vì cô rõ ràng, cho dù cô ta có nháo hay không cuối cùng người nhận quả đắng là cô ta. Cho nên mới không thèm quản. Chẳng qua Chu Mỹ Quân quyết đoán hơn cô nhiều, cũng dám viết một cái bài đăng thẳng thắn như vậy.
Chu Mỹ Quân: “Cảnh Vân Chiêu, lần này cô buông tha cho tôi được không. Lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô. Cô là học sinh của giáo sư Mạc, cô nói một tiếng chuyện này chấm dứt được không? Cô muốn cái gì tôi sẽ tận lực đáp ứng.”
Lúc này, cô đành phải cúi đầu.
Hai tay nắm chặt, giống như đã bị sỉ nhục rất nhiều, Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhàng cười: "Cô cảm thấy tôi là người dễ mềm lòng dậy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT