Mạc Chính Duyên không phải người tính tình tốt, hiệu trưởng đương nhiên hiểu rõ, hai người quen nhau mấy chục năm, nói họ là bạn tốt của nhau cũng không ngoa.
Mạc Chính Duyên nóng nảy tuôn ra một hơi: “Ông không biết bọn hắn đang nói gì sao? Tôi đang rất tức giận.”
hiệu trưởng vừa nghe, lập tức biết đã có chuyện không hay xảy ra, Mạc Chính Duyên tuy nói tính tình không tốt, nhưng từ trước đến nay chỉ đối sự không đối người, hiếm khi nào nổi trận lôi đình như vậy.
Hiệu trưởng không vui, nhìn Cảnh Vân Chiêu nạt một tiếng: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Bên cạnh Mạc Chính Duyên, chỉ có một học sinh theo sát là nữ sinh này.
“Ông hung hăng với em ấy làm cái gì.” Mạc Chính Duyên tức giận: “Không khí trong trường học trở nên tồi tệ như vậy từ khi nào? Hả? Ngay trước mặt tôi dám nói tôi là ông già không đứng đắn. Tôi còn muốn hỏi mấy cái sinh viên đó một câu: Mạc Chính Duyên tôi làm gì mà bọn chúng mắng tôi là lão già không đứng đắn.”
Cả đời này của ông, nơm nớp tồn tại, vì có lỗi với người ông thương mà cả đời giữ khoảng cách với người khác giới. Tuổi trẻ bên người không phải không có nữ nhân nào xuất hiện trong đời ông, nhưng ông chưa bao giờ dám vượt Lôi Trì nửa ước. Bởi vậy cả đời thanh danh sạch sẽ, ông muốn dùng thanh danh sạch sẽ này để gặp lại Văn Nguyệt. Không ngờ một đống tuổi rồi lại bị người ta mắng như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT