"Anh thậm chí còn không thèm xem giúp em nữa." Sự hào hứng của Dư Thành Địch lập tức biến mất. Cậu nhóc bĩu môi, cụp mắt xuống, lẩm bẩm và vò vò tờ giấy trong tay. "Em đã học rất vất vả mà..."
Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, giống hệt cậu, vẫn mang theo nét ngây thơ của một đứa trẻ, có thể làm nũng, có thể khóc lóc, có thể quậy phá... Vì có người nuông chiều nên cậu nhóc có thể vô tư thể hiện cảm xúc như một đứa trẻ bình thường...
Dư Thành Tùng khựng lại khi sắp bước vào phòng, rồi quay người trở lại, ngồi xuống sofa, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà:
"Đưa đây, để xem em có thể viết ra thứ ngốc nghếch gì nào."
"Em không ngốc! Anh lại chửi em rồi." Dư Thành Địch lập tức tươi cười, hí hửng dịch sát vào, ngồi xuống bên cạnh, đưa bài kiểm tra cho cậu. Cậu nhóc còn dùng bút đánh dấu vào câu hỏi cuối cùng, ánh mắt lấp lánh đầy tự hào, trông chẳng khác gì một con công nhỏ chỉ chờ được khen.
"Em làm được một nửa rồi, em nghĩ là đúng, nhưng không chắc đoạn cuối viết vậy có đúng không..."
"Đừng có chen vào người anh." Dư Thành Tùng đẩy cậu nhóc ra. Khi Dư Thành Địch đụng vào người mình, cậu suýt nữa đã giơ tay đập cậu nhóc một cái. "Không biết mình nặng bao nhiêu hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT