Cuối cùng, Ôn Nhiễm Nhan cũng không làm thêm chuyện gì quá đáng, suốt dọc đường đều an ổn vô sự. Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Tể tướng.
Bên ngoài phủ vắng lặng, thường ngày trước cửa lúc nào cũng có hai tiểu tư truyền tin túc trực, vậy mà giờ đây chẳng thấy bóng dáng ai. Gió sớm cuốn theo lá rụng trên mặt đất, không khí có phần tiêu điều, lạnh lẽo.
Phụ thân nàng lẽ ra phải biết hôm nay hai người họ về thăm nhà, vậy mà ngay cả ra nghênh đón cũng không, rõ ràng là đang bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, muốn cho Phượng Tê Ngô một đòn phủ đầu đây mà.
Ôn Nhiễm Nhan khẽ chớp mắt, thong thả nhìn sang Phượng Tê Ngô.
Chỉ thấy hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, một tia sáng rơi xuống gương mặt hắn, càng tôn lên làn da lạnh trắng như lụa, dung nhan tà mị tuyệt mỹ. Dáng vẻ vốn là họa thủy, nhưng dưới ánh nắng nhàn nhạt lúc này, lại có phần tĩnh lặng như năm tháng êm đềm.
“Phu quân, đến nơi rồi.” Ôn Nhiễm Nhan chiêm ngưỡng sắc đẹp trước mắt một hồi lâu, cuối cùng vẫn cố tình lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nghe tiếng nàng, Phượng Tê Ngô từ tốn mở mắt, đôi mắt phượng trong suốt như băng tinh, không hề vương chút mệt mỏi, đủ thấy hắn vừa rồi căn bản không ngủ, mà vẫn luôn giữ đầu óc tỉnh táo, nghe rõ mọi thứ xung quanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT