⛅️Editor: Mây
_________
Màn đỏ ấm áp, cả phòng tràn ngập cảnh xuân.
Trong cơn mê man, Ôn Nhiễm Nhan cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo lướt qua gò má mình, xúc cảm băng giá như loài rắn độc quấn lấy da thịt, khiến cô không khỏi rùng mình.
Dần dần, bàn tay ấy trượt xuống, khẽ vén mở vạt áo nàng, ngón tay thon dài lướt qua xương quai xanh, ma sát qua lại như đang thử thách sự kiên nhẫn của con mồi.
Một luồng nhiệt vô cớ dâng lên, khiến Ôn Nhiễm Nhan khẽ rên một tiếng, cuối cùng cũng từ trong cơn mê tỉnh lại.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nam trầm thấp, lành lạnh như tiếng ngọc vỡ lướt qua bên tai cô.
Ôn Nhiễm Nhan giật mình mở mắt, lập tức chạm phải một gương mặt tuấn mỹ đến kinh tâm động phách.
Môi hắn mỏng đỏ, sống mũi cao thẳng, làn da lạnh lẽo như sứ ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch lên, giữa vẻ đẹp tà mị tuyệt diễm lại mang theo vài phần khí chất lạnh lùng khó dò, như đóa anh túc mang độc, nguy hiểm nhưng lại khiến người ta không kìm được mà chìm đắm.
Khóe môi hắn hơi cong lên, đáy mắt u tối như vực sâu, nhìn nàng bằng ánh mắt như đang thưởng thức một món đồ chơi vô dụng.
Chạm phải ánh nhìn ấy, Ôn Nhiễm Nhan không khỏi run lên.
Người này là ai?
Cô đang ở đâu?
"Ôn gia chỉ đưa tới một món đồ chơi thế này sao?" Hắn cúi mắt đánh giá, giọng điệu lạnh nhạt, không chút để tâm.
“...”
Ôn Nhiễm Nhan nhíu mày, cúi đầu nhìn lại mình——cô đang khoác trên người một bộ hỷ phục thêu uyên ương hí thủy, dưới thân là chăn gấm màu đỏ thẫm, trong góc phòng còn rải rác vài chữ "Hỷ" cùng những hạt đậu phộng, táo đỏ.
Qua ánh nến lay động, cô còn trông thấy trên bàn có một chén rượu giao bôi——rõ ràng là phòng tân hôn của thời cổ đại.
Một cảnh tượng quen thuộc chợt lóe lên trong ký ức cô.
Khi cô còn đang sững sờ, người đàn ông trước mặt bỗng nâng cằm cô lên, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai, giọng nói thấp trầm như nguyền rủa:“Bất kể Ôn thừa tướng đang toan tính điều gì, cũng đừng mong đạt được dù chỉ một chút từ ta.”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể nuôi ngươi. Nếu ngươi muốn giở trò, ta cũng không ngại tiễn ngươi thêm một đoạn đường.”
Lời nói của hắn nhẹ bẫng, nhưng trong mắt hắn, giết người chẳng khác nào nghiền nát một con kiến.
"Ngươi là ai?" Ôn Nhiễm Nhan nhíu mày, giọng hơi khàn.
"Phượng Tê Ngô." Hắn đưa tay, đầu ngón tay chai sần ma sát mạnh lên đôi môi nàng, rồi cười nhạt:“Cũng rất biết ngụy trang...”
Nghe vậy, Ôn Nhiễm Nhan lập tức sững sờ.
Phượng Tê Ngô?
Đại phản diện Phượng Tê Ngô?
Khó trách cảnh tượng này lại quen thuộc đến vậy——cô xuyên sách rồi!
Cô, truyền nhân của cổ thuật Miêu Cương, chỉ vừa ngủ một giấc, đã nhập vào thân thể nữ phụ nhỏ bé đáng thương trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, trùng tên trùng họ với nàng.
Nguyên chủ là nhị tiểu thư nhà Ôn thừa tướng, chỉ là thứ nữ, từ nhỏ đã bị đưa về trang viên ở quê dưỡng dục. Đến năm cập kê, nàng ta mới được đón về kinh, chưa kịp hưởng một ngày đoàn viên thì đã bị gả cho Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô là quyền thần nắm giữ triều đình, tay cầm trọng binh, cũng là đại phản diện trong truyện. Hắn tâm tư sâu không lường được, quyền khuynh thiên hạ, nhưng cũng vì thế mà bị hoàng đế nghi kỵ.
Ôn thừa tướng, trung thần bên cạnh hoàng đế, đương nhiên phải ra sức giải trừ mối họa này, cho nên đã đưa nữ nhi thứ xuất được bồi dưỡng kỹ lưỡng vào phủ Phượng Tê Ngô, dùng làm tai mắt dò xét tình báo.
Tiếc rằng, nữ phụ nhỏ bé vì muốn lấy lòng phụ thân, tận tụy làm gián điệp, nhưng chưa kịp thu thập tin tức gì đã khiến Phượng Tê Ngô nghi ngờ. Kết cục, nàng ta bị chính phụ thân ruột của mình hạ độc, chết trong câm lặng.
Danh nghĩa là không muốn đánh rắn động cỏ.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Ôn Nhiễm Nhan xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Cái gọi là tình thân, đối với thứ nữ như nàng ta, chẳng qua chỉ là một nước cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Dù Phượng Tê Ngô không thích nàng, nhưng ít nhất hắn vẫn cho nàng một gian phòng, ngày ngày có cơm ăn áo mặc, chẳng khác gì nuôi một con thú cưng nhỏ.
——Chẳng phải đây chính là cuộc sống cá mặn trong truyền thuyết sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm Nhan khẽ nhếch môi, ý cười dần lan rộng, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng tan biến.
Cô thích cuộc sống cá mặn này!
Huống chi, nam nhân trước mặt còn phong tư tuyệt thế như vậy. Khi đọc truyện, cô đã đặc biệt thích đại phản diện sát phạt quyết đoán này.
Dù sao... bọn họ vốn là cùng một loại người.
Nàng ngước nhìn Phượng Tê Ngô, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh nến, càng thêm sáng rực động lòng người.
"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn híp mắt, bàn tay nắm chặt cằm nàng, siết mạnh hơn.
Ôn Nhiễm Nhan bị đau, hàng mi run rẩy, trong mắt ánh lên hơi nước, khiến gương mặt nhỏ nhắn càng thêm mềm mại động lòng.
Nàng vốn đã có nét đẹp xuất trần, nốt ruồi lệ dưới mắt phải lại vô tình điểm xuyết thêm vài phần quyến rũ.
Thanh thuần tựa yêu tinh.
Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ kia, bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm điên cuồng——
Hắn muốn... nghiền nát nó.
“Ta đang nghĩ, chàng thích yêu mị hay thích thanh thuần hơn?”
Dần quen với hoàn cảnh xung quanh, Ôn Nhiễm Nhan khẽ cười, đôi mắt trực tiếp nhìn sâu vào hắc đồng của hắn.
Giọng nói của nàng mềm mại, như có như không vương vấn một tia mê hoặc khó tả.
Người Miêu Cương, vốn am hiểu nhất chính là thuật mê hoặc lòng người.
Phượng Tê Ngô: “…”
Hắn sớm đã sai ám vệ điều tra về nữ nhi nhà Ôn thừa tướng. Nghe nói vị thứ nữ này cầm kỳ thi họa đều tinh thông, tính tình dịu dàng nho nhã.
Nhưng nữ nhân trước mắt lại khác biệt hoàn toàn——đôi mắt nàng quyến rũ mà mê hoặc, như thể dung hòa tất thảy dục niệm trên đời, tựa hồ yêu quỷ chuyên câu hồn đoạt phách.
Điều tra sai rồi sao?
Hay Ôn thừa tướng lại đang giở trò quỷ?
Ánh mắt Phượng Tê Ngô trầm xuống, mang theo vài phần chế giễu và dò xét.
Nhưng giây tiếp theo——Hắn lạnh lùng nheo mắt, đột ngột vung tay hất nàng ra, đôi đồng tử thâm trầm ẩn nhẫn, vui giận khó đoán.
“Muốn sống thì đừng giở trò.”
“Cũng đừng mơ tưởng tìm hiểu sở thích của ta.”
Giọng hắn lạnh lẽo, phảng phất sự tàn nhẫn vô tình, mang theo sát khí cuồn cuộn.
Ngoài cửa sổ, gió thổi lay động bóng cây, nhưng trong phòng tân hôn, không khí lại lạnh buốt như băng.
Ôn Nhiễm Nhan bị hất ngã lên giường, mái tóc đen tuyền hơi rối, dưới ánh nến lay động lại càng tăng thêm nét đẹp câu hồn đoạt phách, như thể có thể khơi dậy dã tâm ẩn giấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng người.
Một tiểu yêu tinh sống động.
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo như phủ một lớp sương mỏng, ẩn ẩn tựa hồ đang thì thầm điều gì đó bằng giọng nói mềm mại của vùng đất Ngô Thục.
Phượng Tê Ngô nhíu mày thật chặt, ngón tay vô thức ma sát lòng bàn tay, tựa như đang kiềm chế một thứ gì đó.
Chốc lát sau, hắn thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt xoay người rời đi.
Bóng dáng cao lớn khuất dần trong màn đêm thâm trầm, ánh sáng lay động phản chiếu vào mắt hắn, chỉ còn lại một màu đen u tối, không chút hơi ấm.
——Chẳng qua cũng chỉ là một con cờ nhỏ bé mà thôi.
Ôn Nhiễm Nhan nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ lẩm bẩm, có chút tiếc nuối.
“Xem ra, vẫn là thích thanh thuần hơn rồi...”
Đa số nam nhân trên đời đều thích những đóa hoa trắng mềm mại, yếu đuối mong manh, dễ dàng khơi dậy bản năng bảo vệ của họ.
Không ngờ, ngay cả đại phản diện giết người không chớp mắt, cũng không ngoại lệ.
Nhưng tiếc nuối của Ôn Nhiễm Nhan đến nhanh, đi cũng nhanh. Nàng tùy tiện nhặt một viên đậu phộng trên chăn hỷ lên, thản nhiên ăn, hoàn toàn coi nơi này như địa bàn của mình.
Dù sao cũng đã xuyên sách rồi.
Thế thì phải tận hưởng cuộc sống cá mặn cho thật vui vẻ.
Dựa theo tình tiết trong truyện, chỉ cần nàng không giúp lão cha cẩu thám thính tin tức, thì có thể sống thật lâu. Nếu lão ta dám giở trò, nàng chỉ cần luyện chế chút cổ độc là có thể tiễn ông ta xuống hoàng tuyền.
Nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy vui vẻ, trực tiếp đá văng giày thêu, khoan khoái nằm xuống giường, kéo chăn ngủ thẳng một giấc.
---
Hôm sau.
Giữa căn phòng tân hôn vốn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng bước chân khe khẽ.
Ôn Nhiễm Nhan lập tức mở bừng mắt, ánh nhìn sắc bén như mũi kiếm, quét thẳng về bốn phía——
Ngay lúc đó, nàng liền thấy một nữ tử dung mạo thanh lệ, không biết đã đứng bên cạnh giường nàng từ bao giờ.
Đôi mắt đối phương lạnh lẽo, mang theo tia khinh miệt cùng địch ý rõ rệt.
“Nhị tiểu thư, Thừa tướng truyền tin đến, lệnh cho người phải dốc hết khả năng, bằng mọi giá lấy được binh phù trong tay Phượng Tê Ngô.”