Ngọc Tỷ nhi tính tình nóng nảy, bám chặt lấy tay áo ca ca không buông:
"Lấy xuống!"
Hai người giằng co.
Vương phu nhân nhíu mày, vừa sửa lại cây trâm vàng trên đầu lại kinh hô lên:
"Cây trâm của ta đâu rồi!"
Mật Phượng Nương giúp bà tìm trâm, hóa ra cây trâm vàng của Vương phu nhân tuột xuống bên tai.
Vừa đúng lúc đó, Mật Phượng Nương quay đầu lại phát hiện Trản tỷ nhi biến mất.
Khi Diệp gia bán hết gia sản để tìm kiếm con gái, Vương gia còn ép giá mua rẻ đất đai của Diệp gia.
Về sau, theo Diệp gia ngày càng suy tàn, sắc mặt Vương gia cũng càng thêm lạnh nhạt, hai nhà lui tới ngày càng ít.
"Nhà Vương gia ở ngay phố sau lưng."
Tiểu muội nhỏ giọng nói với Diệp Trản, "Nhà mình mà làm vỡ cái chén, nhà hắn cũng nghe thấy."
Ngọc Tỷ nhi ôm một bó rơm rạ nhét vào bếp, tùy tiện nói:
"Không chừng là đến bàn chuyện hôn sự của ngươi với Vương gia công tử!"
Diệp Trản lắc đầu, hai nhà ở gần như vậy mà chẳng qua lại thăm hỏi, đủ thấy tình giao hảo đã nhạt, sao có thể còn bàn chuyện hôn sự?
Đang nổi lửa thì nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
Chương 5:
Ba tỷ muội dò xét, liền thấy Vương viên ngoại mặt mày dữ tợn, xoa tay nói chuyện:
"Đừng nói nhảm nữa, hôm nay ta đến là để từ hôn."
"Từ hôn?"
Diệp Đại Phú kinh ngạc hỏi, "Ta đã nạp thái, vấn danh, nạp cát một lượt rồi, ngay cả thư mời cũng đã cung phụng tổ tiên hai nhà..."
"Vương viên ngoại giờ đã là nhà giàu rồi."
Mật Phượng Nương rót rượu ra bàn, vẫn bộ dạng cười hì hì, "Ngài mà từ hôn không sợ người ta chê cười sao?"
"Hừ, các ngươi nhìn lại bộ dạng nhà mình bây giờ đi."
Vương viên ngoại cười lạnh, "Lúc trước đính hôn, nhà các ngươi là gia đình vừa làm ruộng vừa học hành, lão đại lại còn là thần đồng được tư thục khen ngợi, nói không chừng còn thay đổi được địa vị.
Nhưng bây giờ thì sao?"
Mật Phượng Nương ngượng ngùng, khí thế vừa rồi lập tức tiêu tan.
"Nhưng trước kia ngươi còn nói nếu tìm được hài tử thì vẫn công nhận hôn sự này mà."
Diệp Đại Phú lúng túng sờ thắt lưng, cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Cả nhà ngươi đều là tiện dân, sao có thể kết thân với nhà ta?"
Vương viên ngoại hừ một tiếng.
Câu nói này khiến Diệp Đại Phú sững sờ, hai chữ "tiện dân" chạm đến nỗi đau trong lòng ông:
"Nếu không phải ta chỉ điểm cho ngươi con đường làm ăn khấm khá, chẳng phải ngươi cũng là tiện dân sao?"
"Thôi đi tướng công."
Vương phu nhân nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng, "Hài tử đã trở về, thì cứ nhận việc hôn nhân này đi."
Lập tức bị Vương Tứ trừng mắt một cái, bà liền cúi đầu, sợ sệt thu mình vào một góc không dám lên tiếng.
Vương Tứ hung hăng nói:
"Đào hố xí mà cũng tính là đại đạo sao?
Chính ngươi chê bẩn không làm thì để ta làm, ta còn phải mang ơn ngươi chắc?"
"Ngươi nói cho rõ, tiền mua phân bón không phải ta cho ngươi sao?
Tiền vốn, phương pháp, thứ nào mà không phải ta giúp ngươi?"
Diệp Đại Phú nổi giận, "Ngay cả ruộng đất bán rẻ cho ngươi cũng là vì xem ngươi là thông gia!"
"Như vậy cũng không đủ bù vào cho đứa con trai mà ta đầu tư đâu!"
Vương viên ngoại cười lạnh ngắt lời ông, "Con ta đọc sách giỏi, thầy nói khoa cử có hy vọng, chớp mắt một cái là phải đi thi Trạng Nguyên, sao có thể xứng với một con nha hoàn?
Huống hồ cả nhà ngươi đều là tiện dân, sau này con cháu còn mặt mũi nào nhìn ai?"
"'Sư gia, nha sai, đồ đĩ, người cân, bà mối, đầy tớ, ăn trộm, ăn cắp, kẻ gian xảo,’ nhà ngươi chiếm bốn thứ rồi!"
Vương viên ngoại khinh miệt nhìn một lượt, bóp đầu ngón tay đếm, "Không chừng cái trộm với cắp cũng khó tránh khỏi."
Nói rồi hắn khinh miệt đánh giá Mật Phượng Nương:
"Nhìn mấy cô nương nhà ngươi lớn lên xinh xắn, không chừng cuối cùng cũng thành gái làng chơi thì..."
Hắn chưa dứt lời thì nghe Mật Phượng Nương hét lớn:
"Ngươi cái đồ miệng chó óc heo, ta xé xác ngươi!"
Vương viên ngoại không kịp tránh né, chỉ thấy trước mắt tối sầm, thái dương đau nhói, sau đó có chất lỏng từ trán chảy xuống.
Hắn ôm đầu thét chói tai:
"Máu!
Máu!"
Thanh âm mang theo run rẩy.
Vẫn là Vương phu nhân trấn định hơn:
"Lão gia, không phải máu, là rượu."
Vương viên ngoại lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn kỹ tay đang ôm đầu, trên tay không có máu, mà là rượu, hóa ra Mật Phượng Nương giận quá mất khôn đã ném cái chén rượu vào hắn, rượu còn sót lại chảy đầy mặt hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Mật Phượng Nương lại mắng:
"Hôm nay ta liều mạng với ngươi, cho ngươi biết tay bà!"
Trong tay còn cầm bầu rượu suýt nữa lại ném tới.
"Diệp Đại Phú, quản vợ ngươi cho tốt!"
Vương viên ngoại kinh hoảng xin giúp đỡ.
Không ngờ Diệp Đại Phú cũng cầm chổi muốn đánh:
"Đánh chết cái đồ tiện nhân!
Ngươi là con chó hoang ở xó xỉnh nào, đến trước mặt ta sủa điên cuồng?"
Ông ta vốn dĩ khéo léo, lúc này lại hùng hổ, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng là tức giận đến mất khôn, vừa nói xong liền giơ chổi lên đánh.
Không xong rồi.
Vương viên ngoại bị chổi đập trúng vài cái vào đầu, hắn nhăn nhó trợn mắt tru lên, khó khăn lắm mới thoát ra được, nhìn quanh một lượt, nhà Diệp gia ở cuối ngõ cụt, muốn ra ngõ Thán Tràng hẹp chỉ có thể đi qua phòng trước, nhưng hai vợ chồng Diệp gia như hai vị thần giữ cửa án ngữ trước cửa phòng, hôm nay là không ra được rồi!
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, hắn vội thay đổi sắc mặt, khom lưng chắp tay thi lễ:
"Hai vị, là ta đường đột, ta xin lỗi."
Bà mối cũng vào hùa làm người hòa giải:
"Hai vị đều là hàng xóm láng giềng, làm ầm ĩ lên Diệp gia cũng mang tiếng."
"Thả rắm thúi nhà ngươi!"
Mật Phượng Nương lạnh giọng mắng.
Vẫn là Vương phu nhân tiến lên cúi người hành lễ thật sâu:
"Mật muội muội, muội nể mặt ta mà tha cho hắn một lần.
Với lại muội đánh hắn mấy cái kia, thái dương hắn nổi mấy cục u đỏ tấy, ít nhất nửa tháng không thể gặp ai, coi như hả giận rồi."
Bà ta vẻ mặt khúm núm, nhưng lời nói khẩn thiết, khiến Mật Phượng Nương nhớ lại những ngày hai nhà còn giao hảo, Vương phu nhân đối đãi nàng như chị em ruột, lại nhớ đến những lời đồn đại ngoài đường, biết cuộc sống của bà ta cũng khó khăn, liền thở dài:
"Thôi vậy."