"Còn tính toán thu xếp chuyện làm ăn gì nữa?" Mật Phượng Nương chen vào hỏi.

"Bây giờ cha ngươi có sạp hàng, đại ca với nhị tỷ ngươi giúp việc ở quán rượu, thỉnh thoảng còn mang thêm mấy món nhắm rượu ngon.

Tiểu muội ngươi lại có duyên số với nghề bà cốt, ngày ngày ăn no mặc ấm." Mật Phượng Nương rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhấp một ngụm rượu nhỏ, "Con à, con bằng không theo ta học làm bà mối, sau này nhà chúng ta cũng có nghề gia truyền." Làm mai mối bà ư?

Diệp Trản đang buộc dây cung thì dừng tay lại.

"Làm mai mối bà kiếm được tiền lắm đó con!" Mật Phượng Nương bóp đầu ngón tay tính toán cho con gái nghe, "Đi xem mắt thì được một khoản, ăn hỏi lại có tiền tạ môi, đến ngày tân lang rước dâu ta đi thúc giục còn được thêm tiền thưởng, thành hôn còn được lì xì." 

Tiền thưởng qua lại kiếm được không ít, một vụ có thể kiếm được hai trăm văn, đây là việc quá tốt còn gì!

"Ta làm mai mối tài ba có thừa, hai chân nhanh nhẹn tận tình chẳng sờn.

Lợi nhuận hoa cài trên đầu mang, tiệc mừng bánh ngọt căng đầy tay." Mật Phượng Nương hớp một ngụm rượu đục rồi ngâm nga câu đồng dao ngoài phố, vừa tận tình truyền thụ bí quyết nghề nghiệp cho con gái:

"Trong này có bí quyết cả đấy! Khen con gái lẳng lơ thì nói miệng ăn tứ phương, khen con gái béo thì nói tướng vượng phu ích tử, khen đàn bà góa chồng thì bảo càng thêm mặn mà quyến rũ, đảm bảo nói câu nào trúng câu đó!" "Mẹ à...

Thế này chẳng phải là nói dối sao?" Diệp Trản nghẹn họng.

"Nương ta đây toàn nói thật nói thật đấy, khác hẳn những bà mối lừa đảo kia." Mật Phượng Nương biện giải cho mình, "Chỉ là khuyên thêm vài câu thôi mà, đâu tính là nói dối?" Diệp Trản vẫn không muốn làm bà mối:

"Nương à, con không muốn làm nghề này." Chính bản thân nàng còn hoài nghi về hôn nhân, sao có thể làm tốt vai trò bà mối được chứ?

Hơn nữa, sau khi hiểu rõ về Diệp gia, nàng bắt đầu nảy ra một ý tưởng: 

Trước tiên phải cứu người nhà khỏi bờ vực của trái pháp luật.

Các nghề nghiệp của Diệp gia, bà mối, đầy tớ, hát xướng, sai nha hạ đẳng, đều là những nghề thuộc hạ cửu lưu.

Thanh danh của hạ cửu lưu thời cổ đại vốn không tốt đẹp gì, bị gọi là "tiện dân".

Trở thành tiện dân chỉ hơn làm nô lệ một chút, còn lại thì vô cùng thê thảm:

Bị người đời khinh bỉ xem thường, bị hàng xóm láng giềng kỳ thị, không được tham gia khoa cử, kết hôn cũng bị phân biệt đối xử.

Khi có tranh chấp với người khác, quan phủ luôn gây khó dễ cho tiện dân trước, kiện tụng với dân thường thì dễ bị xử phạt nặng hơn.

Tuy rằng các nghề chỉ là phân công khác nhau, không có sang hèn, Nhưng mà trong xã hội xưa cũ, hạ cửu lưu chính là tầng lớp dưới đáy, ai cũng có thể chà đạp lên.

Vì vậy Diệp Trản đặt ra mục tiêu đầu tiên cho mình: 

Đưa cả nhà thoát khỏi thân phận tiện dân.

Tiếp theo, chính là giúp Diệp gia mua lại ruộng đất đã mất, giúp cả nhà làm giàu.

Diệp Trản không có cái kiểu suy nghĩ "chỉ lo thân mình" của xuyên qua giả.

Huống chi Diệp gia vốn là một gia đình nông hộ giàu có, vì tìm kiếm Diệp Trản mà tiêu tán hết gia sản, mới từ nông hộ thượng đẳng lưu lạc đến hạ cửu lưu, nàng đương nhiên phải báo đáp.

Đang suy nghĩ cách làm giàu, bỗng nghe tiếng gõ cửa: 

"Có phải Diệp gia không?" "Cửa khép hờ đấy, mời vào nói chuyện." Diệp Đại Phú đáp lời.

Rồi nghe người kia nói: 

"Ta không vào đâu, ngươi ra đây ta có chuyện muốn bàn."

Cả nhà Diệp đồng loạt đứng dậy, Mật Phượng Nương và Diệp Đại Phú nhìn nhau, đặt chén rượu xuống rồi đi ra cửa.

Ở cửa đứng mấy người:

Một người vẻ mặt vênh váo tự đắc, mặc áo gấm lụa là, là một nam tử trung niên béo tốt, một người là phụ nhân trung niên mặc áo vàng đeo đầy vàng bạc, sợ sệt rụt vai lại, bên cạnh là một bà mối cầm ô che mát, phía sau còn có hai gã sai vặt.

"Vương Tứ?" Diệp Đại Phú mừng rỡ thốt lên, "Quý khách hiếm có à nha!" Nói rồi định tiến lên kéo tay gã nam tử béo.

Nhưng Vương Tứ đã khéo léo né tránh, thần thái lạnh lùng, Gã sai vặt đi bên cạnh mở miệng trước: 

"Phải gọi gia chủ nhà ta là Vương viên ngoại." Nụ cười của Diệp Đại Phú cứng đờ, nhưng vẫn chắp tay cười nói: 

"Vương viên ngoại, đã lâu không gặp." Vương Tứ ngạo nghễ gật đầu coi như chào hỏi.

"Hóa ra là khách quý đến nhà!" Mật Phượng Nương liếc nhìn bà mối phía sau họ một cái, lập tức tươi cười rạng rỡ, "Mời các vị vào nhà ngồi, tôi đi pha trà ngay." 

Vương viên ngoại khinh miệt liếc nhìn căn nhà cũ nát nhỏ hẹp: 

"Chúng ta cứ đứng ở ngoài này thôi." "Vậy cũng tốt, ngoài này thoáng mát." 

Diệp Đại Phú cười xòa, mang ghế ra đặt dưới gốc cây táo ở ngoài cửa, "Hóng gió cho mát." Mật Phượng Nương cũng chạy theo bưng bàn, trong lúc vội vàng còn nhớ nháy mắt ra hiệu cho con gái: 

"Trản Trản, con theo tỷ tỷ đi chuẩn bị chút cơm nước." 

Diệp Trản mơ mơ hồ hồ bị Ngọc tỷ nhi kéo đến căn bếp ở phía sau nhà, hỏi Ngọc tỷ nhi vài câu mới vỡ lẽ:

Hóa ra nhà này chính là nhà của mối mai Diệp Trản từ trong bụng mẹ!

Diệp gia vốn là một gia đình địa chủ tầm trung ở huyện Ung Khâu, vùng ngoại thành Khai Phong phủ.

Nhiều năm mất mùa, Diệp Đại Phú ở ngoài đồng "nhặt" được một người, người đó chính là Vương Tứ.

Vương Tứ từ nơi khác lưu lạc đến huyện Ung Khâu, suýt chút nữa chết đói ở trên đường, Diệp Đại Phú tốt bụng cứu giúp hắn, thấy hắn đáng thương còn chỉ cho một con đường:

"Nhà ta cần người kéo phân uế lên thành Biện Kinh để bón ruộng, nếu ngươi bằng lòng làm việc này, ta sẽ thuê ngươi." 

Thành Biện Kinh có tới 100 vạn dân cư, mỗi ngày phân người đổ ra có thể chất thành một ngọn núi.

Dân thành thị ghét bỏ việc hốt phân dơ bẩn, nhưng đối với dân quê thì đây chính là thứ tốt để bón ruộng.

Diệp Đại Phú khôn ngoan đã sớm để ý tới mối làm ăn này: 

Vừa được dân thành phố trả tiền hốt bồn cầu, vừa có phân người bón ruộng, dư thừa còn có thể bán cho địa chủ trong vùng.

Vương Tứ lập tức đồng ý, trở thành tá điền của Diệp gia.

Sau mấy năm chạy phân trong thành, Diệp gia trả tiền công hậu hĩnh, cuộc sống của Vương Tứ dần dần khấm khá hơn.

Hắn lại khôn khéo nịnh bợ, miệng lưỡi lại ngọt ngào, nhân cơ hội cưới con gái duy nhất của một nhà tửu lầu, ở rể làm con rể, từ đó phất lên.

Có được cơ ngơi này, Vương Tứ và Diệp gia coi như là môn đăng hộ đối, Đến khi Diệp Trản ra đời hai nhà liền làm lễ gà heo định thông gia.

Tháng ba Kim Minh Trì mở hội ①, Vương gia mời thông gia đến thành Biện Kinh du ngoạn.

Hôm đó ngân hạnh rụng lá tiêu điêu, Diệp Đại Phú ở nhà trông nom đứa con thứ hai.

Mật Phượng Nương ôm hai cô con gái song sinh 4 tuổi cùng Kim Ca Nhi vào thành.

Kim Ca Nhi nghịch ngợm, bẻ cành liễu bên bờ Kim Minh Trì, tết thành hình cẩu con cắm lên đầu em gái, bắt chúng giả làm chó con.

Chú thích của người dịch ①:  Ba tháng tam Kim Minh Trì khai: 

Hội Kim Minh Trì tổ chức vào ngày 3 tháng 3 âm lịch hàng năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play