"Ý của đại nhân là..." Cấp dưới của Bùi Chiêu nghi hoặc, "Hay là người Đại Thực không nhất định là hung thủ?"
Hắn liên tưởng đến túi tiền của người chết tại hiện trường, cái túi tiền kia tản ra mùi thuốc súng nồng đậm,
"Nhưng ta thấy cái túi tiền kia khẳng định có vấn đề lớn, bên trong túi tiền có mùi thuốc súng, sừng tê giác lại là đặc sản của Đại Thực..." Hơn nữa gã thương nhân kia đang yên đang lành không về nhà, chắc chắn là giết người nên trong lòng mới thấy bất an mà trốn tránh.
Đủ loại chứng cứ đều chỉ hướng về phía gã thương nhân Đại Thực.
"Hay là cứ bắt hắn là xong?" Bùi Chiêu buông cái mặt dây chuyền sừng tê giác xuống, "Người ở tháp viện trông xuống khắp nơi, nhìn thấy kẻ đáng nghi thì cần phải bắt lấy." "Tuân lệnh!" Vài vị nha sai đồng thanh đáp.
Toà tháp viện này từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ mặt mũi những người ra vào bốn phía, vì vậy Bùi Chiêu mới đến nơi này để bắt giữ những kẻ gây rối, trên hành lang bốn phía tháp viện mai phục đầy nha sai của Khai Phong phủ.
Chờ khoảng thời gian uống hết một chén trà nhỏ, nghi thức của Trưởng công chúa cuối cùng cũng chậm rãi đến muộn.
Đầu tiên là mười tiểu binh của đường phố tư phái ra, trên tay cầm điều chổi và cây chổi, tưới nước quét dọn mặt đường, còn có người chuyên rắc nước lên mặt đường để chống bụi bay.
Diệp Đại Phú hai mắt nhìn thẳng không chớp:
"Oa, xem kia, đến cái thùng tưới nước cũng mạ vàng bằng thùng bạc nguyên chất!" Nếu hắn có được một món đồ cổ như vậy, chẳng phải sẽ trở thành trấn quán chi bảo sao?
Tiếp đó là một đội võ sĩ bộ khúc của phủ công chúa, người nào người nấy cũng cường tráng mạnh mẽ, trên đầu còn đội khăn vấn đầu tỉ mỉ.
Sau thị vệ mới đến các cung nữ, ai nấy trang điểm lộng lẫy, đầu đội hoa lụa hình cung, đồ trang sức bằng la quyên, áo gấm khăn quàng vai hồng la tiêu kim, chậm rãi mà đi, cứ như người trong tranh vẽ vậy.
Cuối cùng mới là Trưởng công chúa, ngồi trên kiệu có mái hiên dát vàng, phía trên khảm nạm những đóa hoa vân phượng rắc vàng bằng đồng, rèm châu rũ xuống, mơ hồ thấy một vị mỹ phụ trung niên ngồi ngay ngắn bên trong.
"Chậc chậc chậc, đây mới là bộ dạng của công chúa hoàng gia!" Mật Phượng Nương xem đến mức không chớp mắt.
Kiệu của Trưởng công chúa trực tiếp đi vào chùa Đại Tướng Quốc, người vây xem hóng chuyện thì đông, nhưng người đi theo thì lại không nhiều lắm, dù sao Biện Kinh là nơi đặt nền móng của hoàng thành, ngay cả bà lão bán hoa một năm cũng có thể thấy được mấy lần quan gia Hoàng hậu đi tuần, vị Trưởng công chúa này thực sự không tính là hiếm lạ.
Những người đi theo vào có cả hai vợ chồng Mật Phượng Nương, ngày con gái trở về họ nghe nói:
Trưởng công chúa đến ban thưởng đó!
Mật Phượng Nương muốn giúp đỡ nhiều hơn, liền lôi cả Ngọc Tỷ Nhi và Bạc Ca đang giúp việc ở quán ăn đến.
Quả nhiên ngay khi pháp hội vừa mới bắt đầu, liền nghe thấy một người hầu lớn tiếng hô:
"Trưởng công chúa vì nghênh đón Huyện chúa trở về nhà, đặc biệt bố thí tiền bạc một trăm lượng!"
Theo sau liền có tiểu thị đồng di chuyển một cái sọt gỗ đàn hương, bên trong ánh vàng rực rỡ, những đồng tiền lấp lánh dưới ánh mặt trời, các cung nga từ trong sọt túm từng bó lớn đồng tiền rải ra ngoài.
Một trăm lượng! Đó là cái gì chứ?! Một người làm cu li cực khổ có thể kiếm được một trăm văn, một trăm lượng nếu không ăn không uống thì phải kiếm nhiều năm trời!
Mật Phượng Nương nháy mắt một cái, người nhà họ Diệp lập tức hiểu ý, sôi nổi tiến lên, thi nhau vung tay vung chân bắt đầu giật tiền:
Kim Ca tiến lên phía trước cướp chỗ có lợi, Ngân Ca Nhi phía sau bọc hậu, Diệp Li từ trong đám người len lỏi vào, bảo vệ khu vực rải tiền kín không kẽ hở.
Lúc này ưu thế đông người của nhà họ Diệp liền bộc lộ ra:
Diệp Đại Phú thì lanh lợi, Kim Ca thì nhanh tay, Diệp Li thì linh hoạt, chỉ một lát sau, túi tiền mà Mật Phượng Nương mang đến đã đựng đầy ắp, Diệp Đại Phú còn cởi cả khăn trùm đầu xuống để làm túi đựng tiền.
Nhặt a nhặt, lấy a lấy, mãi cho đến khi xác nhận trên mặt đất không còn đồng tiền nào nữa, ngay cả đống đất trên mặt đất cũng bị người nhà họ Diệp lật tung hai lần, Mật Phượng Nương cảm thấy mỹ mãn ngồi dậy đi tìm con gái.
Tuy rằng mắt thấy quán ăn của con gái làm ăn rất tốt, nhưng Mật Phượng Nương vẫn nhịn không được lẩm bẩm hai câu:
"Sớm biết nhiều tiền như vậy, thì nên bảo cả Trản tỷ đến nhặt tiền." Dù sao đây là tiền từ trên trời rơi xuống mà!
Nàng vuốt phẳng vạt áo, cẩn thận dặn dò Ngân Ca Nhi trông coi cái túi tiền này để đi hiến điểm tâm.
Trưởng công chúa xuống kiệu nghỉ tạm ở viện bảo Tháp Phạn, Mật Phượng Nương nơm nớp lo sợ đi đến ngoài viện, thấy nghi thức của các quý nhân uy nghi khiến người ta nghẹt thở, cửa viện còn có vệ sĩ mặc áo giáp bảo vệ, nhất thời không dám tiến vào.
"Có chuyện gì?!" Một vị thị vệ lạnh giọng quát lớn.
Mật Phượng Nương đổi sang gương mặt tươi cười hành lễ, lại đưa qua một nắm đồng tiền vụn:
"Vị đại quan nhân này, con gái nhà ta cùng Huyện chúa bị cùng một kẻ lừa bắt đi, ít nhiều Trưởng công chúa phái người điều tra tìm kiếm thì nhà ta mới có thể đoàn viên cốt nhục, vì vậy riêng làm chút điểm tâm đến để đáp tạ Trưởng công chúa."
Người ta đưa tay không đánh người mặt tươi cười, sắc mặt của tên thị vệ hòa hoãn đi không ít:
"Đã như vậy, ngươi đợi ta đi thông báo, tiền thì không cần đâu."
Nếu là việc khác, hắn tất sẽ không châm chước, nhưng mà nhắc đến việc bọn buôn người cùng vụ án thì không tránh khỏi phải thiếu báo, cả trên dưới phủ Trưởng công chúa ai mà chẳng biết mấy ngày trước Trưởng công chúa ăn không ngon ngủ không yên cũng vì việc này?
Thị vệ tìm được một vị quản sự cung nữ bên cạnh Trưởng công chúa để bẩm báo việc này.
Cũng là Mật Phượng Nương có vận khí tốt, quản sự cung nữ nghĩ:
"Hôm nay Trưởng công chúa đến chùa miếu tập phúc làm việc thiện, chuyện này lại vừa lúc là một cọc công đức để Trưởng công chúa hành thiện tích đức, không bằng báo cho nàng nghe, để nàng cao hứng."
Vì thế liền sai tiểu nha hoàn đi hỏi Mật Phượng Nương, thấy quần áo nàng mặc nhìn cũng giống như người thành thật, lại hỏi thăm nàng ở phường nào hẻm nào, hỏi rõ ràng tên họ, lại hỏi lai lịch tên họ của con gái nàng.
Sau khi hỏi rõ ràng những lời này, lại sai gã sai vặt đến hẻm Thán Tràng tìm lí chính, lí chính thở hồng hộc đến chùa Đại Tướng Quốc tận mắt chứng thực xác thực có việc này.
Lúc này quản sự cung nữ mới gật gật đầu, tuyên triệu Mật Phượng Nương tại sườn điện thờ ngoài viện gặp mặt.
Chẳng qua nàng còn bận việc, nên bảo Mật Phượng Nương chờ thêm.
"Khổ sở thật, đợi ta đến khổ rồi đây!" Mật Phượng Nương đứng dưới bóng cây chờ đến mồ hôi ướt đẫm, trải qua một phen lận đận này mới hiểu ra vì sao Diệp Trản không cho nàng đi tiến hiến điểm tâm.
Thì ra các quý nhân làm việc cẩn thận như vậy, một chuyện nhỏ có thể khiến đám dân đen phải nhờ cả lí chính oai phong quyền thế chạy qua chạy lại.
Mật Phượng Nương trong lòng tính toán, sau khi trở về hôm nay phải cho lí chính chút điểm tâm để bồi tội, còn phải cùng hắn khuếch đại quan hệ của mình với Trưởng công chúa, nếu không lí chính là người trực tiếp quản lý phố phường, đắc tội ông ta thì chẳng có quả tử ngon đâu.
Khó khăn lắm mới vào được thiên điện gặp quản sự cung nữ, đối phương xem xét điểm tâm, cũng thấy ngoài ý muốn:
"Không ngờ các ngươi là người nhà quê lại có thể làm ra món ăn tinh xảo như vậy.
Ta còn chưa từng thấy bao giờ." Mật Phượng Nương cười làm lành:
"Con gái ta khéo tay, sau khi bị bắt cóc đến Đỗ gia, cũng coi như là nhà quan." Lại thổi phồng một chút chức quan của nhà họ Đỗ.