Sau khi nghe xong, cung nữ rất hòa nhã nói: 

"Nếu ngươi nhớ trưởng công chúa, để ta bẩm báo lên trên một tiếng." 

Nàng cầm điểm tâm đi ra ngoài, bảo Mật Phượng Nương cứ chờ ở thiện phòng.

Ra là nàng vẫn chưa phải người thân tín bên cạnh trưởng công chúa! Mật Phượng Nương há hốc mồm, cố cười làm lành: 

"Làm phiền ngài vất vả rồi." Nàng nhìn quanh đánh giá, thiện phòng vốn đơn sơ mộc mạc, nay vì trưởng công chúa tạm nghỉ mà thay đổi rất nhiều:

Trên mặt đất trải thảm Ba Tư dài quá mắt cá chân, trên thảm dây mây quấn quanh hẳn là hoa văn Tây Vực, trên tường treo tranh sơn thủy hoa điểu cổ kính, trên bàn gỗ đàn hương đặt một chồng thanh cung, cây su su cùng san hô trang trí đặt cùng nhau, mùi hương thoang thoảng.

Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, thơm ngát, nguyên liệu trà đều cho đến mười phần, vị cũng thuần hậu thơm ngọt.

Cũng may cung nữ quay lại rất nhanh, không bao lâu sau đã có hồi âm: 

"Trưởng công chúa thấy điểm tâm tinh xảo, tâm tình rất tốt, nói ngươi không cần bận tâm, nàng đốc xúc phá án cũng chỉ là thuận tay làm thôi, điều đáng quý là các ngươi cốt nhục đoàn viên.

Nàng cùng mẹ con Huyện chúa tình thâm, có thể hiểu được lòng của bậc làm mẹ trên đời này, hơn nữa, nếu ngươi có lòng, ngày sau ở trước Phật hãy nhắc nhiều đến điều tốt của trưởng công chúa." Rồi lại cầm một hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ: 

"Chúng ta cũng không lấy không của ngươi, trưởng công chúa nói mâm này là điểm tâm do nội cung làm, không tính là ngon miệng, chỉ là để lấy may mắn đa dạng.

Ngươi mang về nhà bày ở nhà chính cũng coi như là một món đồ trang trí." 

Mật Phượng Nương liên thanh đồng ý, gật đầu lia lịa, không dám nói nhà mình không có nhà chính.
Nàng nhận lấy hộp đồ ăn nhưng không vội đi, trước khom lưng hành lễ với cung nữ: 

"Đa tạ ngài chu toàn giúp đỡ, mâm điểm tâm này ta hiếu kính ngài." 

Cung nữ không nhận, lại nhìn Mật Phượng Nương bằng ánh mắt khác, vốn tưởng là phường xã tiền nong, không ngờ cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nàng mỉm cười nói: 

"Trưởng công chúa thưởng cho ngươi, ngươi cứ an tâm nhận lấy.

Hơn nữa điểm tâm nội tạo chúng ta ăn ngán rồi." 

Mật Phượng Nương lại thi lễ: 

"Tiểu nhân sau khi về nhất định sẽ thắp hương trước Phật, thỉnh ngài phù hộ trưởng công chúa và Huyện chúa khỏe mạnh trường thọ, cũng phù hộ tỷ tỷ xuân xanh vĩnh trú, vinh hoa phú quý." 

Cung nữ kia lại cười, lúc này khoảng cách đã gần hơn một chút, nàng tháo chiếc hồng lăng từ đai lưng đưa cho Mật Phượng Nương: 

"Đã nói vậy, ta cũng không thể không cho ngươi chút lễ mọn." Dây buộc tóc hồng này được bện bằng tơ đỏ thẫm, hiếm nhất là bốn mặt dây treo đều bằng mã não, bày bán trên thị trường cũng đáng giá một quan tiền.

Mật Phượng Nương được thu hoạch ngoài ý muốn, hành lễ eo càng cong xuống chuẩn mực.
Từ bảo Phạn tháp viện đi ra, nàng xách theo hộp đồ ăn điểm tâm đi nhanh như bay: 

Phải về cho người nhà xem chiến lợi phẩm ngay!

Người gặp việc vui lòng sảng khoái, nàng lại không để phòng ở chỗ ngoặt bị người ta hung hăng va phải.

"Ái da!" Mật Phượng Nương kinh hô một tiếng, loạng choạng suýt ngã nhưng vẫn cố bảo vệ hộp đồ ăn, 

"Ngươi người này sao không nhìn đường? Một đôi mắt chỉ để trưng à?" Người nọ mặc đại bào dệt kim văn nhiễu vấn màu xanh lục, trên người nồng nặc mùi hương liệu.

Sau khi đứng dậy thậm chí không một lời xin lỗi, vội vã bỏ chạy.

"Đồ tặc tiện nhân, cậy thế ỷ người!" Mật Phượng Nương không kịp đứng dậy, ngồi dưới đất chỉ vào bóng lưng hắn mắng to, "Lão nương đen đủi, đụng phải cái đồ nghèo kiết hủ lậu nhà ngươi!" 

Nhưng đối phương thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của Mật Phượng Nương.

Không xa trên tháp cao, đám nha sai đang tập trung tinh thần quan sát động tĩnh nơi này, "Đại nhân, có vẻ như nghi phạm đã phát hiện điều gì, xem lộ tuyến hắn định chạy ra khỏi chùa." 

Cấp dưới sốt ruột đổ mồ hôi, vất vả lắm mới tìm được tung tích người này nhờ tiểu Bùi đại nhân chỉ điểm, không thể để hắn chạy thoát.

Nha sai từ sườn đông chạy tới còn cần thời gian, lúc đó hắn đã trà trộn vào đám người dâng hương.
Hôm nay chùa Đại Tướng Quốc náo nhiệt như vậy, hắn chỉ cần lẫn vào đám đông, sẽ như trâu đất xuống biển, nha sai chỉ còn nước lực bất tòng tâm.

Bùi Chiêu nhíu mày, nhanh chóng quyết định: 

"Người đâu, phong tỏa chùa Đại Tướng Quốc." Cấp dưới chần chừ: 

"Nhưng...

Ti chức nghe nói trưởng công chúa ở đây làm lễ..." Tuy rằng tình hình trước mắt cách tốt nhất để bắt phạm nhân là phong tỏa chùa Đại Tướng Quốc, nhưng bọn họ đâu dám đắc tội với vị quý nhân kia?

"Không sao." Bùi Chiêu nghiêng mặt, đường nét góc cạnh rõ ràng dưới bóng tối, "Nếu trưởng công chúa trách tội, ta sẽ dốc sức gánh trách." Cấp dưới biết tính tình tiểu Bùi đại nhân, biết không thể thuyết phục hắn, đành phải đáp "Tuân lệnh".

Mật Phượng Nương đã bò dậy, vừa phủi đất trên váy áo, vừa lẩm bẩm chửi rủa tám đời tổ tông nhà người Hồ kia, mắng xong nàng chợt nhớ ra đây là nơi thanh tịnh của Phật giáo, lập tức bịt miệng, thành tâm cầu nguyện: 

"Bồ Tát chớ trách, Bồ Tát chớ trách." Đang định đi thì thấy bên cạnh cỏ có một mặt dây, chất liệu cứng rắn màu trắng gạo, điêu khắc hình tượng Phật giáo, hẳn là ngà voi, trên mặt trang sức còn khảm một viên hồng bích tỉ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Trời ơi!" Mật Phượng Nương bước tới dẫm lên mặt dây, khom lưng giả vờ chỉnh giày, nhanh chóng dùng chân ấn mặt dây vào lòng bàn tay rồi nhét vào lưng quần, "Hôm nay mình bái đúng vị Thần Tài nào rồi, sao hết bảo vật này đến bảo vật khác thế này?"

***

Quán ăn của Diệp Trản buôn bán cực kỳ tốt, chỉ một lúc đồ ăn trong quán đã bán gần hết, chỉ còn lại chút nước canh thừa.

Ngọc Tỷ Nhi ngáp một cái hỏi: 

"Nhị muội, ta thấy thịt kho tàu và thịt kho còn thừa chút vụn, còn bán nữa không?" "Không bán." 

Diệp Trản mỉm cười, "Về nhà ta cho thêm chút đồ chay vào kho, làm thành cơm chan kho, rưới thật nhiều nước kho cùng thịt vụn, bảo nương mang cho hàng xóm làm quà." 

"Cái gì?!" Nàng chưa từng nghe qua "cơm chan kho", lại còn chan nhiều thịt kho vụn, nghe thôi đã khiến Ngọc Tỷ Nhi thèm thuồng, không ngờ lại muốn đem đi cho người khác?
Vừa rồi Ngọc Tỷ Nhi còn tươi tỉnh, thoáng chốc ỉu xìu.

Nhưng nàng liếc thấy muội muội đang cười, liền biết nàng đang trêu mình: 

"Được đấy, ngươi cũng trở thành cao thủ giang hồ rồi." 

Hai tỷ muội đang trêu đùa thì nghe thấy một trận ồn ào, ngẩng đầu thấy một đám nha sai đang khiêng cổng chùa chặn lại: 

"Trong chùa mất đồ, đang tìm, giờ không ai được ra ngoài." 

Một số khách hành hương bên trong chưa ra rất bất mãn, lên mặt: 

"Ta là nhũ mẫu của Nhị thiếu gia phủ Trần tướng công, ngươi dám ngăn ta?" Nha sai mặt lạnh vô tình, liếc xéo một cái như đang cười nhạo bà ta: 

"Đừng nói nhũ mẫu, chính là Nhị thiếu gia hay Trần tướng công đích thân đến cũng vậy, trưởng công chúa kim tôn ngọc quý như thế còn không nói gì, bà là cái thá gì."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play