Những đồng nghiệp còn lại cũng xúm lại xem, Tịch Tòng Quân mở miệng trước: 

"Sao có thể giống nhau được? Mười năm trước, người chết trong vụ án kia là một tráng niên hai mươi mấy tuổi.

Ba vụ năm nay, một người chết là cô gái bán trà, một người là ông lão nghèo trong hẻm, một người là thương nhân trung niên từ nơi khác đến kinh doanh.

Làm gì có điểm chung nào?"

Một đồng nghiệp khác cũng lắc đầu: 

"Biện Kinh lớn như vậy, có mấy trăm vạn dân, ngày nào mà không có người chết? 

Người chết nhiều thì trùng hợp thôi." Bọn họ trải qua nhiều, đương nhiên không để ý đến chuyện này.

Rất nhanh, họ đã chuyển sang bàn tán về món ăn trưa nay: 

"Đồ ăn quán kia không tệ, mì xào đặc sắc." 

"Ta cũng đến quán đó, còn mua một phần đậu Hà Lan bồi hồi tô mang về." "Sao ta lại không có?" "Ông chủ nói ta là người đầu tiên ghé quán, hôm nay lại đến nữa, nên cố ý tặng hai miếng bánh." Tiểu lại kia đắc ý ra mặt, lấy một phần bánh từ trong giấy dầu ra khoe với mọi người:

"Đậu Hà Lan nghiền nát, thêm chút bồi hồi hoa, mùi thơm ngào ngạt, có nên làm bài thơ không nhỉ?" Họ xúm lại vừa làm thơ vừa ăn uống, Bùi Chiêu liếc mắt nhìn mọi người rồi lấy hồ sơ vụ án của mình ra, để tránh bị bẩn.

Diệp Trản vừa tặng điểm tâm lại vừa tặng thêm rau xanh, thấy khách quen đến quầy hàng của mình ngày càng nhiều.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, loại quán ăn nhỏ này chủ yếu dựa vào khách quen là hàng xóm láng giềng, có họ ủng hộ mới có thể trụ vững giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt của các quán hàng rong.

Sau khi dọn hàng, ngoài đậu Hà Lan bồi hồi tô, nàng còn làm thêm bánh nướng nhân hoa quả, để thu hút khách hàng.

Đậu Hà Lan ngọt tự nhiên, không cần thêm đường, hoa bồi hồi ở nửa vách tường trong hẻm nhà mình thì hái thoải mái, món đậu Hà Lan bồi hồi tô này đắt nhất là bột mì và mỡ heo.

Bánh nướng nhân hoa quả cũng làm tương tự, chỉ thêm chút hạt óc chó và hoa quả khô.

Vì thế, Mật Phượng Nương không nói gì.

Thậm chí, sau khi Diệp Trản làm xong còn dặn nàng làm thêm một phần, trang trí đẹp mắt để đáp lễ: 

"Hôm qua Triệu phu nhân tặng màn thầu măng thịt, hôm nay mình đáp lễ." 

Nhà họ Triệu nhận màn thầu măng thịt còn sai Triệu Tiểu Thất đến đáp lễ, hắn vẫn hào hoa phong nhã: 

"Mẫu thân dặn ta đến tạ lễ." 

Diệp Trản và các tỷ muội liếc nhau, trốn trong bếp che miệng cười trộm, vị Triệu Tiểu Thất này ăn nói văn vẻ, đúng là một thầy đồ.

Từ khi xuyên không đến nay, Diệp Trản phát hiện mọi người đối thoại chủ yếu dùng khẩu ngữ, người dùng văn ngôn sách giáo khoa như Triệu Tiểu Thất quá ít, khiến Diệp Trản có cảm giác như quay lại thời gian còn bị giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp "hỏi tội" trên lớp, vì thế mà cảm thấy thân thiết.

Đương nhiên, Kim Ca Nhi vẫn trước sau như một liếc mắt đưa tình về phía hắn, tròng mắt đảo lia lịa, không nhìn kỹ còn tưởng hắn đang liếc mắt đưa tình với Triệu Tiểu Thất ấy chứ.

Chỉ có Mật Phượng Nương nhận khay, khen Triệu Tiểu Thất lên tận mây xanh, lại hỏi han mẹ hắn có khỏe không, thân mật như thể đây mới là con trai ruột của bà.

Sau một hồi hàn huyên, Triệu Tiểu Thất mở miệng: 

"À phải rồi, thím có thấy ai trộm hoa không ạ?" "Trộm hoa?" 

"Vâng, mẹ tôi không thích ra ngoài, nên cha tôi cố ý trồng hoa ở trước cửa, để khi mẹ tôi ngắm hoa có thể tiện thể ra ngoài đi dạo một chút.

Nhưng từ đầu xuân đến giờ, những bông hoa đẹp nhất cứ liên tục biến mất không dấu vết." 

Triệu Tiểu Thất rất ngượng ngùng: 

"Tôi ngày thường đọc sách không để ý, biết thím hay đi lại quê nhà mai mối, không biết có thấy đứa trẻ nhà nào hái hoa không ạ?"

Mật Phượng Nương nghĩ đi nghĩ lại: 

"Bọn trẻ ở khu nhà lớn không hay đến đây, trẻ con ở phố khác cũng ít qua khu này." 

Vì sợ bọn trẻ con ăn vụng đồ ăn trong bếp nhà Diệp, Mật Phượng Nương áp dụng chính sách "hễ thấy ló đầu là đánh" với bọn trẻ con ở ngoài đường.

Dần dà, nơi này đã trở thành vùng cấm của bọn trẻ con trong hẻm Thán Tràng, thực sự không có đứa trẻ nào dám đến.

Mật Phượng Nương nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra ai dám thách thức quyền uy của bà, cuối cùng bà chuyển ánh mắt sang con cái mình: 

"Chẳng lẽ là con nhà ta? Nhà ta nhỏ nhất cũng chỉ có Diệp Li…" 

Vừa nghi ngờ Diệp Li, anh chị em trong nhà đã nhao nhao lên tiếng: 

"Li tỷ nhi còn lão luyện hơn cả đại tỷ, không phải loại trẻ con đó." "Khi nào thấy tiểu muội cài hoa?"

 Đại tỷ biện hộ, "Nàng cả ngày thích mặc đồ đen, đọc sách cổ, coi xác ve cứt chuột là bảo bối, sao lại bỗng nhiên cài hoa?" 

"Tỷ! Đó là hai vị dược liệu.

Xác ve giúp phổi bài độc, ngũ linh chi có thể tiêu tan ứ huyết trong cơ thể, đâu phải đồ bẩn thỉu gì." Diệp Li biện hộ cho mình, nhưng giọng nói của nàng nhanh chóng bị anh chị em át đi.

"Đúng đó." Diệp Kim nói lớn nhất, "Muốn tìm hoa thì phải đi tìm những người thích cài hoa chứ!" Câu nói của hắn khiến mọi người bừng tỉnh.

Cả nhà bỗng nhiên thông minh hẳn ra, lặng lẽ quay đầu, cùng nhau nhìn về phía cái chén bên cạnh gương đồng.

Cái chén bể đã vỡ đến nỗi thợ sửa chén dùng cả kim cương và dây đồng cũng không thể khôi phục lại nguyên vẹn được nữa.

Diệp Kim lấy nó để cắm hoa, mỗi ngày trong chén đều có hoa cỏ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Kim đến nhà, nhất định sẽ cài một cành hoa lên tóc, nom chàng thiếu niên phong lưu dưới ánh mặt trời.

Mọi người ngày nào cũng thấy mà như không thấy, chưa từng để ý đến việc hoa kia từ đâu mà có.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ hoa mà Diệp Kim cài trên tóc chính là… Cả nhà lại cùng nhau nhìn về phía Diệp Kim.

***

Diệp Kim thành công bị đánh cho một trận tơi bời.

Đừng nhìn hiện tại hắn đã là người lớn, Diệp Đại Phú xách hắn lên liền như xách gà con vậy, tiện tay phủi tiền đồng trên người hắn rơi xuống đem đi cấp Triệu gia nhận lỗi.

Người nhà họ Triệu ngược lại không hề trách móc, không những không nhận tiền, còn tặng Diệp lão đại một mâm hoa thục quỳ đủ màu sắc để cài tóc.

Lúc đó Mật Phượng Nương lại lấy tiền mua hai tấm vải lụa để tạ lễ, thậm chí còn ép Diệp Trản làm ba bát mì cá bài thịt thái mang qua.

Tác phong này khác hẳn với phong cách cần ( moi ) kiệm ( môn ) tiết ( đến ) ước ( cực ) của Mật Phượng Nương nhỉ? Diệp Trản khó hiểu.

Nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra vì sao mẹ ruột lại nhiệt tình tiếp đãi nhà họ Triệu như vậy.

Mật Phượng Nương thần thần thao thao hỏi Diệp Trản: 

"Con thấy thằng bé Triệu Tiểu Thất thế nào?" 

"Gia phong thuần phác, trong nhà lại có cơ ngơi lớn như vậy, Triệu Tiểu Thất lớn lên đoan chính, học hành cũng không tệ, họ Triệu lại là quốc tính, bà mẫu tuy rằng tai mềm nhưng tốt bụng, cô nương nào gả vào cũng sướng cả đời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play