"Lại nói, hôm nay còn có ca ca dẫn người đến, số tiền này không tính.

Những người đó, mỗi người ăn một chén, có người ăn hai chén, đều trả tiền, tổng cộng là một trăm văn."

"Nói như vậy, hôm nay ta chỉ kiếm lời được một trăm văn."

"Một trăm văn cũng không ít, một năm cũng được ba mươi sáu quán đấy." Mật Phượng Nương cười tủm tỉm vừa bóp đầu vừa tính.

Diệp Trản lắc đầu, nàng không hài lòng.

Ở Biện Kinh, thợ thủ công bình thường cũng kiếm được ngần này, những người đó bán sức lao động còn được một trăm văn, mà ông chủ của họ còn có thể kiếm thêm, có thể thấy giá trị mà những người này tạo ra không chỉ là một trăm văn.

Muốn ở lại đây lâu dài, nàng còn phải động não suy nghĩ nhiều cách để khai thác và mở rộng nguồn khách hàng.

Diệp Trản vừa nghĩ vừa đếm một trăm văn đưa cho đại ca: 

"Những người đó nể mặt ca ca mới đến, số tiền này vẫn nên đưa cho ca ca."

"Ngươi cứ giữ lấy." Đại ca xem cũng không thèm xem, "Ngươi bán mặt kiếm tiền là chuyện đương nhiên."

"Đâu có được." Diệp Trản cười khúc khích, "Hôm nay họ giúp ca ca tạo ân tình, lần tới ca ca chắc chắn phải trả lại, chẳng lẽ lại để đại ca tự bỏ tiền túi?" Nàng nhất quyết nhét tiền vào túi đại ca: 

"Đại ca nhất định phải nhận."

"Hai huynh muội làm gì mà khách sáo như Khổng Dung nhường lê thế, ta thay lão đại thu là được chứ gì." Mật Phượng Nương thấy những đồng tiền sáng lấp lánh trước mắt thì hai mắt sáng ngời, giơ tay muốn giật lấy, “Đưa đây! Cũng miễn cho hai huynh muội khó xử.”

"Nương!" Kim ca nhi không kịp để ý đến trâm cài, ném chiếc trâm hồng cẩn hoa lung tung rồi giật lấy túi tiền vào tay, cười mỉa mai, 

"Nhị muội nói có lý, con phải mời khách đáp tạ người ta ủng hộ.

Họ chỉ cần mở miệng, có lẽ ngày mai quán ăn của muội muội đã nổi danh khắp kinh thành rồi."

"Đại ca, những người bạn của ca ca có lai lịch gì vậy?" Diệp Trản rất tò mò, "Sao lại có năng lực lớn đến vậy?"

"Mấy người đồng nghiệp của đại ca đều giống huynh, là đám bang nhàn ở các tửu lâu, hễ có công tử nhà ai đến ăn uống, họ liền xúm lại gần rót trà rót rượu, giới thiệu các món ngon trong thành, tửu lâu nào có món đặc sắc gì, rượu ở đâu ngon nhất, họ nắm rõ trong lòng." Diệp Lị ở bên cạnh giải thích rõ ràng.

À, ra là "phiên bản quý tộc đặc cung" của Đại Tống.

"Phải có người thổi kẻ nâng, tìm họ cũng coi như là thuật nghiệp có chuyên tấn công." Ngọc Tỷ Nhi bên cạnh giải thích.

"Thảo nào đại ca ăn mặc trau chuốt thế.

Hóa ra nghề của ảnh phải ăn mặc không lộng lẫy thì không thể hấp dẫn được đám cậu ấm." Diệp Trản bừng tỉnh ngộ.

Nhà cậu ấm nào lại muốn một gã bang nhàn ăn mặc keo kiệt tới gần chứ?

Bang nhàn quần áo rách rưới đến bên công tử ca giới thiệu: 

"Gia, món lẩu thủy tinh ở tửu lâu kia ngon lắm ạ!" Công tử ca có tin không? Hắn có khi lại nghĩ người nghèo chưa được ăn thứ gì ngon, nhìn cái gì cũng thấy ngon thôi.

Chỉ có người ăn mặc chỉnh tề, sáng sủa thì mới khiến người ta tin là ngươi thật sự đã ăn ngon.

"Chờ sau này kiếm được nhiều tiền, ta sẽ mua cho đại ca bộ xiêm y đẹp." Diệp Trản nói.

Kim ca nhi nước mắt sắp rơi xuống: 

"Muội à, sau này đồ cổ của cha khi chôn ở mộ của ta cũng chôn một phần, để ta ngâm cho nó cũ đi, đến lúc đó muội làm ăn không ra thì đến đào mộ ta!" 

Còn không quên những người khác: 

"Anh em tỷ muội đều có thể đến đào!"

"Phỉ phỉ phỉ!" Tức giận đến Mật Phượng Nương vặn người lại véo tai con trai, "Đồ quỷ sứ, cái đó mà đem ra đùa giỡn à?" 

Diệp Đại Phú chắp tay trước ngực lạy trời lạy phật: 

"Xin các ngài độ lượng rộng rãi, đừng chấp nhất."

Trong nhà đang ầm ĩ một trận thì nghe có người rụt rè gọi ngoài cửa: 

"Có ai ở nhà không?"

"Là ta, Triệu Tiểu Thất."

Triệu Tiểu Thất?

Diệp Trản ngẩn người.

Đó là một thiếu niên mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, rất tuấn tú.

Phía sau là mẹ hắn.

Kim ca nhi ho nhẹ một tiếng, dù đang bận trăm việc vẫn không quên nháy mắt ra hiệu cho muội muội, liếc mắt đánh giá Triệu Tiểu Thất từ đầu đến chân, ý bảo nàng nhìn xem.

Bị Mật Phượng Nương phát hiện, bà che tay áo rồi véo mạnh con trai một cái.

Kim ca nhi nhăn nhó mặt mày.

Diệp Trản: … Triệu Tiểu Thất trên tay bưng một cái khay gỗ, nhã nhặn lễ độ:

"Mẫu thân con nghe nói trong phủ có hỉ sự, cố ý sai con mang một giỏ bích đào và một đĩa màn thầu nhân măng thịt đến chúc mừng."

So với con trai thì mẹ hắn có vẻ mang nhiều hơi thở dân dã hơn:

Bà mặc áo yếm màu anh đào có thêu hoa tường vi, khoác áo ngoài màu chàm, thắt váy lục phúc màu xanh lá mạ, bên dưới mặc quần xanh biếc, phối hợp màu sắc rất tươi tắn, khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm, da trắng như tuyết, nói năng rất chu toàn: 

"Nghe nói con gái nhà các ngươi trở về, chúng ta đến chúc mừng."

"Ngươi cũng nghe rồi à?" Mật Phượng Nương mặt mày hớn hở, "Nhị nha đầu nhà ta tìm về rồi! Tiếc là ta không có thời gian, nếu không nhất định mở tiệc mời nhà ngươi đến, nhưng ngày mai sẽ mang trứng gà nhuộm đỏ qua biếu." Lại khen Triệu Tiểu Thất: 

"Thật là cậu ấm thư sinh, ở học đường lâu ngày có khác."

Hai người họ khách sáo qua lại, Diệp Trản nghe nãy giờ mới hiểu vì sao mẹ ruột lại khách khí với Triệu Tiểu Thất như vậy.

Hóa ra nhà họ Triệu là chủ nhà của mình.

Trước kia chẳng phải nói nhà mình dựng lều dựa vào bức tường ngói của nhà người ta sao?

Nhà ngói đó chính là nhà Triệu gia.

Nhà hắn sở hữu một khu tứ hợp viện, rất có đầu óc kinh tế, chia khu nhà làm hai nửa, một nửa để ở, một nửa làm khu nhà trọ lớn cho thuê.

Bản thân họ cũng không lãng phí, dựng một cái lều tạm bợ cho nhà Diệp gia thuê.

Tuy nhà Diệp gia nghèo nhưng được chiếm riêng một con hẻm nhỏ, tận dụng không gian con hẻm để dựng thêm một cái lều nhỏ làm bếp, coi như tự thành một cái sân nhỏ, lại còn chiếm được vị trí địa lý tốt nhất.

Còn những nhà khác thì không được như vậy.

Bên trong khu nhà trọ lớn của Triệu gia, nhiều nhà chỉ có một gian bếp chung, nghe nói đến gia vị các nhà dùng cũng phải khóa trong tủ, sử dụng đã bất tiện, còn hay xảy ra trộm cắp, cãi vã, rất phiền lòng.

Triệu gia sở hữu nhiều bất động sản nên không lo cơm áo, còn có thể cho con trai đi học đường đọc sách nữa chứ.

Vì thế dân Biện Kinh gọi tiền thuê nhà là "Tiền ngu", ý là người ngu cũng kiếm được tiền.

Mật Phượng Nương mời mẹ con Triệu gia ra ngồi ghế dài dưới gốc cây, lại bưng nước tía tô nhà mình làm mời họ uống, vô cùng ân cần.

Triệu phu nhân nhận lấy chén trà nhưng không uống, để sang một bên rồi kéo Diệp Trản lại đánh giá: 

"Đứa bé này lớn lên xinh xắn quá, người như băng tuyết ngọc ngà, hôm nay ta mới được thấy."

"Đâu có đâu có, nó chỉ là đứa bé nhà quê thôi, đâu dám nhận lời khen của chị." Mật Phượng Nương miệng thì khiêm tốn, nhưng mặt mày thì nở hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play