Liền nhìn thấy Tiết Ngọc Từ mặc váy gấm thêu thư kỳ đi về phía này.

Nàng ta so với Ngọc Giảo lớn hơn vài tuổi, bộ dáng cũng vô cùng tốt, chỉ là so với Ngọc Giảo thiếu đi vài phần xinh đẹp, chỉ còn lại thanh lệ.

Nhất cử nhất động của nàng ta, tràn đầy đoan trang đại khí, không kém hơn những con cháu đích xuất kia.

Dù sao đây là cô nương mà lão phu nhân Hầu phủ tự mình giáo dưỡng.

Ký ức của Ngọc Giảo đối với vị trưởng tỷ này không nhiều lắm, ấn tượng duy nhất chính là... Thời điểm phụ thân đuổi bọn họ rời khỏi Hầu phủ, trưởng tỷ không chút do dự ở lại bên cạnh tổ mẫu.

Đương nhiên, cho tới bây giờ, nàng và tiểu nương nàng đều cảm thấy vui vẻ thay Tiết Ngọc Từ.

Nhất là Ngọc Giảo.

Nàng thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước tỷ tỷ không ở lại Hầu phủ, vậy bây giờ có phải sẽ giống như nàng, trở thành vật hi sinh của Hầu phủ hay không?

Tiết Ngọc Từ đi tới, hành lễ với Ninh Xương Hầu: "Phụ thân."

Vĩnh Xương Hậu hài lòng nhìn đại nữ nhi, đại nữ nhi cũng không chịu thua kém!

Sau khi tất cả mọi người chào hỏi xong liền tản đi khắp nơi.

Tiết Ngọc Dung lúc này cũng diễn đủ tiết mục thê thiếp hòa thuận, liền chủ động thả Ngọc Giảo tự do.

Trong trường hợp có khách lạ này, Ngọc Giảo cũng không lo Tiết Ngọc Dung sẽ làm khó nàng... Đương nhiên, nếu nàng làm chuyện gì khác thường, Tiết Ngọc Dung có thể tính sổ sau hay không, vậy thì lại là chuyện khác.

Hai người Ngọc Giảo và Tiết Lang tụ lại một chỗ, đến trước mặt Tiết Ngọc Từ.

"Trưởng tỷ." Ngọc Giảo cung kính mở miệng.

Tiết Ngọc Từ nhàn nhạt liếc nhìn Ngọc Giảo một cái, sau đó thuận miệng khen một câu: "Ta nghe nói chuyện Tiết Lang, các ngươi làm rất khá."

Tiết Lang nói hơi nhiều một chút: "Trưởng tỷ! Ngươi không biết, may mà có Tứ tỷ. Nếu không có Tứ tỷ... Đừng nói thi vào Thái học, cho dù là tên trên bài thi, ta đều không viết được!"

Tiết Ngọc Từ khẽ vuốt cằm tỏ vẻ mình đã biết.

Ngọc Giảo nhìn về phía Tiết Ngọc Từ, hỏi: "Trưởng tỷ, lát nữa có thời gian chúng ta cùng đi thăm tiểu nương không?"

Bọn họ đã trở về Hầu phủ rồi, Tiết Ngọc Dung lại không nói không cho phép nàng hoạt động trong Hầu phủ, chờ sau khi chúc thọ tổ mẫu, dĩ nhiên có thể đi thăm tiểu nương một chút.

Không ngờ Tiết Ngọc Từ nghe xong lời này, thần sắc trên mặt trở nên cổ quái.

Một hồi lâu.

Tiết Ngọc Từ mới từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao, đặt vào trong tay Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Cái này ngươi chuyển giao cho tiểu nương đi, coi như ta tận hiếu."

Ngọc Giảo nghe thấy lời này của Tiết Ngọc Từ hơi sững sờ, trưởng tỷ đây là ý gì? Bảo nàng hỗ trợ chuyển giao, là không muốn gặp tiểu nương sao?

Ngọc Giảo đang muốn hỏi một câu.

Nha hoàn liền tới thông truyền: "Phu nhân, Bá gia gọi người qua đó."

Tiết Ngọc Từ nghe vậy cũng không thèm nhìn, đi theo nha hoàn đến bên cạnh một nam tử trung niên.

Nam tử trung niên kia nhìn dáng vẻ đoan trang, làm người ôn hòa, cho người ta một loại cảm giác rất hiền lành, đây chính là phu quân của Tiết Ngọc Từ Tuyên Bình Bá.

Ngọc Giảo nhìn Tiết Ngọc Từ sau khi nhìn thấy Tuyên Bình Bá, cười giống như một đóa hoa, trong lòng ít nhiều đều có một chút không thoải mái.

Nếu nói trong lòng Ngọc Giảo một chút ý kiến cũng không có, đó là không có khả năng.

Tuy rằng sau đó trưởng tỷ được tổ mẫu đón về nhưng tám chín năm đầu đều lớn lên bên cạnh tiểu nương.

Lý thị và Tiết Ngọc Dung rốt cuộc không giống nhau.

Tiết Ngọc Dung hiện giờ đang mong nàng có thể sinh con để Tiết Ngọc Dung dễ dàng cướp về nuôi.

Nhưng Lý thị lại không có ý nghĩ nuôi con.

Cho dù nhiều năm chưa từng có thai, thiếp thất có con trước một bước, Lý thị cũng không muốn nuôi con của tiểu thiếp, bà ta tình nguyện đem Hầu phủ này chắp tay tặng cho con riêng bàng chi, cũng không muốn tiện nghi cho những thiếp thất khác sinh con.

Đặc biệt Tiết Ngọc Dung còn là một nữ nhi.

Vậy Lý thị càng không cần thiết phải đòi Tiết Ngọc Từ.

Cứ như vậy, Liễu tiểu nương liền thu được quyền lợi chính mình nuôi dưỡng hài tử.

Ngọc Giảo sinh ra muộn mấy năm, ở chung với trưởng tỷ không nhiều lắm nhưng trước khi vị lão ma ma bên người Liễu tiểu nương kia rời đi, không chỉ một lần nói cho Ngọc Giảo, Liễu tiểu nương làm sao quan tâm nữ nhi này.

Không cần người khác nói.

Chính là nhìn Liễu tiểu nương quan tâm tỷ đệ bọn họ như thế nào, liền biết Liễu tiểu nương quan tâm trưởng nữ của mình bao nhiêu.

Thật ra Ngọc Giảo cũng biết, qua nhiều năm nay, Tiết Ngọc Từ không sinh hoạt chung một chỗ với bọn họ, khó tránh khỏi sẽ có một ít ngăn cách.

Nhưng Tiết Ngọc Từ cũng thực sự không nên, một chút ân tình nuôi dưỡng cũng không để ý, dù gặp mặt Liễu tiểu nương cũng không chịu gặp!

Điều này khiến Ngọc Giảo không nhịn được mà đau lòng thay Liễu tiểu nương.

Bất quá Ngọc Giảo cũng coi như là tổng kết ra kinh nghiệm, thấy được con cái này vẫn nên nuôi ở bên cạnh mình.

Trước khi nàng không có năng lực làm được điểm này, nàng tuyệt đối không thể sinh con cho Tiêu Ninh Viễn.

Tiết Lang tuổi còn nhỏ, xem không hiểu chuyện trong này, lúc này thấy Ngọc Giảo thần sắc không đúng, liền mờ mịt hỏi: "Tỷ tỷ, có cái gì không đúng sao?"

Ngọc Giảo cười nói: "Không có gì."

Mặc dù nàng không thể hiểu được hành động của Tiết Ngọc Từ nhưng bọn họ đều là đứa con mười tháng mang thai, cùng một mẹ sinh ra.

Cho dù trong lòng nàng có bất mãn, cũng sẽ không ở trước mặt đệ đệ chửi bới Tiết Ngọc Từ.

Tiết lang cuối cùng cũng sẽ có một ngày lớn lên, có một số việc không cần nàng nói sớm, sớm muộn gì Tiết lang cũng sẽ hiểu.

Chờ người đều đã đến đông đủ.

Tiết lão phu nhân Hầu phủ chống gậy xuất hiện.

Vị Tiết lão phu nhân này lai lịch không nhỏ, xuất thân nhà cao cửa rộng, mấy năm trước còn làm thư đồng trong cung, nghe nói năm đó thiếu chút nữa đã làm hoàng phi cho tiên đế.

Mái tóc bạc của Tiết lão phu nhân được chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt uy nghiêm rất từ ái.

Bọn nhỏ phần lớn đều sợ Tiết lão phu nhân, Tiết Ngọc Từ là người duy nhất có thể tiếp cận Tiết lão phu nhân.

Trên người nàng ta mặc một bộ váy nếp gấp có hoa văn trường thọ màu đỏ tía, cho dù đã có tuổi nhưng nhất cử nhất động này cũng có thể làm nổi bật lên giáo dưỡng tốt đẹp của nàng ta.

Lão phu nhân ngồi xuống vị trí chủ vị.

Mọi người liền bắt đầu chúc thọ.

Bước đầu tiên, chính là các trưởng bối kính dâng hạ lễ.

Vĩnh Xương hầu đưa lên đan dược kéo dài tuổi thọ mà hắn đã bỏ ra số tiền lớn cầu được.

Tiết lão phu nhân chỉ có một đứa con trai là Vĩnh Xương Hầu, ngay cả con thứ xuất cũng không có, cho nên khâu này hoàn thành rất nhanh.

Tiếp theo chính là đến tôn bối dâng tặng lễ vật.

Đi lên trước nhất chính là Tiết Canh.

Tiết Canh tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng làm đích tử duy nhất của Vĩnh Xương Hầu, tương lai là người thừa kế của Vĩnh Xương Hầu, dĩ nhiên có tư cách chúc thọ trước.

"Cháu trai Tiết Canh, chúc tổ mẫu đại thọ."

Tiết Canh nói xong, vỗ tay, gã sai vặt liền bưng lễ mừng thọ lên.

"Tổ mẫu, vật trang trí tùng hạc khắc từ ngọc xanh này là con bỏ ra ba nghìn lượng bạc để mua, kính xin tổ mẫu vui lòng nhận cho." Tiết Canh cười nói.

Gã sai vặt lúc này xốc lụa đỏ lên.

Liền lộ ra bộ dáng vật trang trí kia.

Ngọc Giảo chỉ nhìn thoáng qua, liền biết... Vừa rồi trong lời nói của Tiết Canh, có không ít mờ mịt.

Tiết Canh tất nhiên không nói thật.

Mặc dù nàng chưa thấy qua bao nhiêu đồ tốt nhưng lúc trước sinh hoạt ở gần thôn trang, không ít người đều lấy điêu khắc mà sống, nàng cũng đã gặp qua không ít chất liệu tốt.

Khối ngọc này của Tiết Canh... 800 lượng không thể nhiều hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play