Ngọc Giảo ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, khẽ mím môi, thấp giọng nói: "Thiếp không có lời nào để nói."
Tiêu Ninh Viễn buồn cười nhìn Ngọc Giảo: "Không cãi lại vài câu vì mình sao?"
Ngọc Giảo mím môi: "Nếu chủ quân muốn giáng tội, vậy thì giáng tội đi, thiếp nhận."
Thấy Ngọc Giảo vẻ mặt cam chịu, Tiêu Ninh Viễn có chút buồn cười: "Ai nói ta muốn giáng tội ngươi?"
Ngọc Giảo ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, tựa hồ có chút ngoài ý muốn: "Chủ quân không trách thiếp làm tức Mạnh trắc phu nhân động thai khí?"
Tiêu Ninh Viễn hỏi: "Vậy ngươi chọc giận nàng sao?"
Ngọc Giảo thấp giọng: "Thiếp... chắc là có chọc tức giận?"
Tiêu Ninh Viễn buồn cười nhìn về phía Ngọc Giảo: "Cái gì gọi là chắc là?"
Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Chủ quân gần đây sủng ta, nữ nhân trong phủ nhìn thấy thiếp, dĩ nhiên đều sẽ tức giận nhưng Ngọc Giảo là dựa theo phu nhân phân phó, đến đưa canh Tuyết yến, cũng không nói lời gì chọc vào thị phi."
Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo: "Nếu cảm thấy mình không sai, vì sao phải nhận phạt?"
Ngọc Giảo lại một lần nữa ngẩng đầu lên: "Nếu như xử trí Ngọc Giảo, nhưng làm cho Mạnh Trắc phu nhân trong lòng thoải mái, cũng có thể vì chủ quân phân ưu, Ngọc Giảo liền nguyện ý."
Tiêu Ninh Viễn đánh giá Ngọc Giảo, hỏi ngược lại: "Trong lòng ngươi, ta chính là người không phân biệt thị phi như vậy sao?"
Ngọc Giảo nghe lời này, liền nhớ tới chuyện trước đó vài ngày chính mình rơi xuống nước kia.
Nhưng lúc này nàng cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp chọc thủng chuyện này, mà dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Ngọc Giảo chỉ là không muốn để cho chủ quân khó xử."
Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo hiểu chuyện trước mắt, trong lòng liền có thêm vài phần trìu mến.
Ngọc Giảo và đích thê rốt cuộc khác nhau.
Chuyện hôm nay, quả thực không nên giận chó đánh mèo.
Tiêu Ninh Viễn nghĩ như vậy, liền nói: "Hôm nay ủy khuất ngươi rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Ngọc Giảo ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.
Ánh mắt của nàng sáng tỏ lại trong sáng.
Tiêu Ninh Viễn nhìn, cũng không nhịn được mỉm cười.
***
Đảo mắt đã qua mấy ngày.
Ngọc Giảo và Tiết Ngọc Dung ngồi chung trong một chiếc xe ngựa.
Ngọc Giảo có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt Tiết Ngọc Dung, thỉnh thoảng rơi vào trên người nàng, tràn đầy xem thường cùng ghét bỏ.
Nàng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, khiến mình trông càng co rúm hơn.
Nàng cũng không muốn ngồi chung với Tiết Ngọc Dung.
Khổ nỗi hôm nay lão phu nhân của Vĩnh Xương Hầu phủ mừng thọ, Tiêu Ninh Viễn tự mình dẫn bọn họ về Vĩnh Xương Hầu phủ chúc thọ.
Có lẽ Tiết Ngọc Dung muốn thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Tiêu Ninh Viễn, cho nên đã dặn dò nàng ngồi chung.
Tiết Ngọc Dung muốn diễn thê thiếp hòa thuận, chủ mẫu rộng lượng, nàng cũng không có quyền gì từ chối.
Xe ngựa dừng lại ổn định.
Ngọc Giảo và Tiết Ngọc Dung xuống xe, đi theo Tiêu Ninh Viễn về phía Hầu phủ.
Khi Ngọc Giảo bước lên cánh cửa chính Hầu phủ, khóe môi hơi cong lên, chỉ cảm thấy có mấy phần châm chọc.
Nhiều năm nay, lần đầu tiên nàng đi cửa chính của Vĩnh Xương Hầu phủ, lại là loại tình huống này.
Lúc này đã là buổi chiều.
Tiệc tối mắt thấy sắp bắt đầu.
Trong phòng khách của Hầu phủ đã được bố trí, cũng có không ít người có mặt.
Mặc dù Vĩnh Xương Hầu phủ xuống dốc không ít so với trước đây nhưng hầu vị vẫn còn ở đó. Hơn nữa... Con rể Vĩnh Xương Hầu, là nhân vật không thể khinh thường.
Đương nhiên... mọi người đều cảm thấy vị trí cha vợ Trung Dũng Bá này Vĩnh Xương Hầu này sẽ không thể ngồi vững.
Hôm nay có không ít người chờ xem chuyện cười của Vĩnh Xương Hầu.
Tiệc mừng thọ của Tiết lão phu nhân Vĩnh Xương Hầu phủ, nếu Tiêu Ninh Viễn không đến... Vậy thì thú vị rồi!
Mọi người đang bàn tán sôi nổi.
"Hả? Ngươi nói Tiêu Ninh Viễn sao còn chưa tới? "
"Không phải là không định tới đấy chứ? Đây cũng quá không để Vĩnh Xương Hầu phủ vào trong mắt! Sẽ không phải thật sự có thể bỏ Tiết Ngọc Dung kia, cắt đứt mối quan hệ này với Vĩnh Xương Hầu phủ chứ?"
Lúc này có một nam tử trẻ tuổi quần áo sặc sỡ bu lại, thần thần bí bí nói: "Lời ấy không phải, ta nghe nói mấy ngày trước, Tiêu Ninh Viễn đã tự mình cùng Tiêu phu nhân về Hầu phủ rồi!"
"A? Lại có việc này? Mọi người rất không tin.
Chính là lúc này, đám người Ngọc Giảo đến sảnh hoa của yến khách này.
Nam tử quần áo sặc sỡ kia, đắc ý mở miệng: "Các ngươi nhìn xem, thấy không, người đến rồi!"
Mọi người lập tức nhìn về phía đám người Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn mặc một bộ huyền y, khí chất so với ngày xưa ít đi vài phần lãnh ý, nhiều hơn vài phần ung dung cùng quý trọng, thời điểm đi tới bên này, làm cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đi theo phía sau chính là Tiết Ngọc Dung.
Mọi người đối với vị tiểu thư danh chấn Biện Kinh này, cũng không xa lạ.
Bọn họ đều rất khó hiểu, rõ ràng trước khi Tiêu Ninh Viễn và Tiết Ngọc Dung thành thân tình cảm không tệ nhưng vì sao sau khi hai người thành thân, ngược lại lạ lẫm.
Chỉ có thể cảm thán, lòng người dễ thay đổi.
Chờ chút...
Nữ tử xinh đẹp sau lưng Tiết Ngọc Dung là người phương nào?
Ánh mắt mọi người không tự chủ được tụ lại trên người Ngọc Giảo.
Ngọc Giảo không muốn đoạt danh tiếng, cho nên mặc một thân quần áo màu xám nhạt, lại quy củ búi tóc của một phụ nhân, trên đầu cũng chỉ mang theo một cây trâm cài tóc đơn giản, nhìn điệu thấp mộc mạc.
Nàng đã cố hết sức điệu thấp.
Nhưng mà, dù là quần áo mộc mạc, cũng không che lấp được dung nhan mỹ lệ kia.
Dung mạo có vài phần xinh đẹp của Ngọc Giảo, phối hợp với trang sức đoan trang, tạo thành một loại tương phản không nhỏ, ngược lại khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Công tử áo hoa vừa rồi nhịn không được cảm khái: "Tuyệt sắc phong tình như thế, chẳng lẽ là thiếp của Tiêu Ninh Viễn? Thật đẹp nha!"
Tiết Canh lúc này đi tới bên này, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn hành lễ: "Tỷ phu."
Tiếp theo liền vui mừng nhìn về phía Tiết Ngọc Dung: "Tỷ!"
Tiết Ngọc Dung mỉm cười đi về phía trước: "Canh nhi..."
Ngay lúc này, Tiết Lang cũng đi tới bên này, y hành lễ với Tiết Ngọc Dung và Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Đích tỷ."
Tiết Ngọc Dung mỉm cười gật đầu.
Tiết Lang cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Ngọc Giảo, trong ánh mắt là vui sướng khó có thể che giấu.
Tiết Canh nhìn thấy một màn này, cười lạnh một tiếng.
Thứ gì chứ!
Cũng không biết gần đây phụ thân bị làm sao, lại để cho tên tạp chủng Tiết Lang này tới tham gia thọ yến của tổ mẫu!
Theo hắn thấy, thì không nên để đồ vật chướng mắt này đến loại trường hợp này!
Vĩnh Xương hầu đã đi ra, Tiêu Ninh Viễn chủ động nghênh đón, khách khí hành lễ: "Nhạc phụ."
Một tiếng nhạc phụ này, khiến cho Vĩnh Xương Hầu cảm thấy lưng mình thẳng hơn vài phần!
Ông ta nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đắc ý.
Những người này nghĩ ông ta không biết bọn họ nghĩ như thế nào sao?
Bọn họ ước gì Tiêu Ninh Viễn hưu thê, sau đó đưa con gái của mình đến quý phủ của Trung Dũng bá!
Chỉ tiếc, bọn họ ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến... Hắn cũng không chỉ có một nữ nhi!
Vĩnh Xương hầu lướt qua mấy người, đưa ánh mắt rơi vào trên người Ngọc Giảo, đối với cách ăn mặc quy củ của Ngọc Giảo rất hài lòng.
Trước đây ông ta luôn cảm thấy nha đầu này vô dụng.
Nhưng không ngờ... Bây giờ nàng lại đạt được thành tựu.
Mọi người đang nói chuyện ở đây.
Bên cạnh có người thông truyền một tiếng: "Tuyên Bình bá phu nhân đến!"
Ngọc Giảo nghe xong lời này, hơi sững sờ, nàng đã rất lâu không nhìn thấy trưởng tỷ của mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại...