Liễu tiểu nương tiếp tục nói: "Đúng là có chút không đúng, đổi tay, ta nhìn lại một chút."

Ngọc Giảo thấy tiểu nương nhà mình thần sắc như thế, vội vàng đổi một tay khác.

Tiểu nương nhà mình có thể sinh ba đứa bé ở trong hậu trạch bẩn thỉu này, không hoàn toàn là dựa vào làm thấp phục tiểu, nếu như một chút thủ đoạn giữ mạng cũng không có, làm sao có thể thuận lợi sống đến hôm nay.

Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, ở trong hậu trạch này, một tiểu thiếp nho nhỏ lại thông hiểu y lý.

Sau khi đổi một tay, thần sắc Liễu tiểu nương càng nghiêm túc.

Liễu tiểu nương xưa nay dịu dàng, hiếm khi có thời điểm ngưng trọng như vậy, Ngọc Giảo nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấp thỏm, đang muốn hỏi thêm một chút.

Liễu tiểu nương vỗ bàn một cái, mở miệng: "Tiết Ngọc Dung kia quả thật giống nương nàng ta! - Một lòng dạ độc ác trước giờ!

Lúc nói lời này, Liễu tiểu nương tức đến há mồm thở dốc.

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Nương, đây là làm sao vậy?"

Liễu tiểu nương đau lòng nhìn về phía Ngọc Giảo, ánh mắt đỏ lên: "Có người hạ thuốc gọi là nữ tử bất dựng (có thai) cho ngươi!"

Ngọc Giảo nghe lời này, đột nhiên giật mình: "A?"

Liễu tiểu nương cầm lấy khăn lau nước mắt, vội vàng mở miệng nói: "May mắn phát hiện sớm, bệnh trạng lưu ở mặt ngoài, cũng không thương tổn đến căn cốt, điều dưỡng cho tốt, sẽ không ảnh hưởng ngươi ngày sau có thai."

Ngọc Giảo nghe xong lời này thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu nương vừa nói, là Tiết Ngọc Dung hạ độc ta?" Ngọc Giảo có chút nghi hoặc.

"Nhưng cảm thấy không giống như là Tiết Ngọc Dung làm." Ngọc Giảo tiếp tục nói.

Không phải là sự tin tưởng nhân phẩm của Ngọc Giảo đối với Tiết Ngọc Giảo, mà Tiết Ngọc Dung hiện tại ước gì nàng có thai, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn không có thuốc thai cho nàng? Vậy nàng còn khiêng nàng vào phủ làm gì?

Liễu tiểu nương tiếp tục nói: "Ta hiểu ý của ngươi, có lẽ Tiết Ngọc Dung vốn định muốn ngươi đến quý phủ sinh con nhưng chờ ngươi đến, nàng ta lại hối hận, liền nghĩ ra biện pháp giày vò người như vậy."

Ngọc Giảo lắc đầu: "Không đúng, không phải Tiết Ngọc Dung."

Tiết Ngọc Dung người này lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm.

Nhưng duy chỉ có chuyện này, không phải Tiết Ngọc Dung làm.

Trong Bá phủ, Tiết Ngọc Dung muốn giẫm chết nàng cũng đơn giản như giẫm chết một con kiến, Tiết Ngọc Dung đối phó nàng, còn không cần phải có tâm cơ sâu như vậy.

Hơn nữa... Bây giờ mình là hy vọng duy nhất của Tiết Ngọc Dung.

Trong Bá phủ, không chỉ có một nữ nhân Tiết Ngọc Dung.

Nếu như mình có thai, đối với ai ảnh hưởng lớn nhất?

Ngọc Giảo chậm rãi mở miệng: "Mạnh Trắc phu nhân."

Liễu tiểu nương nghe Ngọc Giảo nhắc tới người này, mở miệng nói: "Sau khi ngươi vào Bá phủ, ta cũng tìm người hỏi thăm tình huống của Bá phủ, nghe nói Mạnh Trắc phu nhân này là Tiêu bá gia từ biên quan nhận về, cảm tình của Tiêu bá gia và vị Mạnh Trắc phu nhân này rất tốt, A Nha, ngươi hoài nghi..."

Ngọc Giảo gật đầu: "Ngày ấy Tiết Ngọc Dung giới thiệu ta với mọi người, đồng thời cố ý nhắc tới chuyện ta có thai, Mạnh Trắc phu nhân có thai hơn hai tháng, bây giờ chỉ dựa vào một thai này để được nâng lên làm bình thê."

"Nếu nói toàn bộ Bá phủ, ai không muốn nhìn thấy ta có thai nhất, chính là Mạnh Trắc phu nhân." Ngọc Giảo tiếp tục nói.

Liễu tiểu nương nghe xong Ngọc Giảo phân tích, cũng cảm thấy có lý.

Nàng đau lòng nói: "A Giảo ta, sau này phải làm sao..."

Bá phủ này có một Tiết Ngọc Dung còn chưa đủ, lại còn có độc phụ khác!

Ngọc Giảo vội vàng mở miệng nói: "Nương, người cũng đừng quá lo lắng, thủ đoạn của bọn họ, không phải đã để chúng ta phát hiện sao? Chỉ cần chúng ta không nói việc này với bọn họ, bọn họ nhất định cảm thấy độc kế thực hiện được, cho nên tạm thời mà nói, ta còn là an toàn."

Liễu tiểu nương biết Ngọc Giảo cố ý an ủi mình.

Bà thở dài một tiếng, thần sắc khổ sở.

Một hồi lâu, Liễu tiểu nương mới mở miệng nói: "Sau khi con hồi phủ, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được người bên ngoài dùng thủ đoạn gì hạ độc ngươi, đây là một loại chậm độc, mỗi ngày một chút, liền khiến con trúng độc."

"Ta thấy, con trúng độc đến nay, chỉ mới hai ba ngày, dựa theo thời gian suy tính, con suy nghĩ một chút, đã gặp người nào, được cái gì, có lẽ có thể phát hiện manh mối." Liễu tiểu nương tiếp tục nói.

Hiện nay không thể thay đổi tình huống.

Bà cũng chỉ có thể giúp con gái, tranh ra một con đường sống.

Ngọc Giảo nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong hai ba ngày nay.

Trong lúc nhất thời, thật đúng là không nghĩ ra đầu mối.

Trong khoảng thời gian nàng dọn đến Lãm Nguyệt viện, Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân đều đưa đồ tới.

Hiện tại nàng cũng không rõ ràng, độc kia là đã sớm giấu ở Lãm Nguyệt viện, hay là xen lẫn trong những thứ này đưa tới.

Những thứ này, chỉ có thể chờ nàng trở về lại kiểm chứng.

Ngọc Giảo có chút hối hận, trước giờ chưa từng nghĩ học bản lĩnh này từ tiểu nương.

Bây giờ... Cũng không biết, nàng có thể thuận lợi điều tra ra rốt cuộc mình  đã sơ sẩy ở nơi nào hay không.

Thấy thần sắc Ngọc Giảo ảo não, Liễu tiểu nương ôn nhu nói: "Đừng sợ, cho dù là không tìm ra cũng không sao, ta tìm cho ngươi một ít dược liệu bổ dưỡng, loại bỏ dược tính này là được."

"Chỉ là, như thế xem ra, Bá phủ kia cũng không phải nơi tốt lành gì, con ngày sau chớ nên chủ quan, phải càng thêm cẩn thận mới được." Liễu tiểu nương dặn dò.

Ngọc Giảo gật đầu: "Nương, con hiểu rõ."

"Được rồi, đừng nhắc đến ta nữa, nói người và... Lang Nhi đi!" Ngọc Giảo nói xong, liền nhìn về phía cửa.

Tiết Lang đang đi vào trong phòng, y đã thay một bộ quần áo khác, không còn vẻ chật vật vừa rồi, nhìn có vẻ ốm yếu thanh tú.

Trong lòng Liễu tiểu nương biết tỷ đệ hai người tình cảm tốt, Ngọc Giảo hẳn là không muốn để cho Tiết Lang biết chuyện vừa rồi mà lo lắng, thế là mở miệng nói: "Ta và Lang Nhi rất tốt."

Ngọc Giảo nghĩ đến một màn vừa rồi, mở miệng hỏi: "Lang nhi muốn đi Thái Học đọc sách?"

Nghe nói như thế, thần sắc Tiết Lang ảm đạm, thấp giọng nói: "Không muốn đi."

Ngọc Giảo nhíu mày, không cần hỏi nàng cũng biết chuyện gì xảy ra!

Loại ấm phong thế gia như bọn hắn, nam tử tròn mười bốn tuổi, có tư cách được chọn vào trường Thái học, chuyện vào trường Thái học, ngày sau không nói tiền đồ vô lượng nhưng chỉ cần khắc khổ đọc sách, về sau không thể thiếu thi đậu công danh.

Nhưng thái học này, không phải ai cũng có thể vào.

Cống sinh trong trường Thái học chia làm mấy loại.

Loại thứ nhất là ân cống, chính là triều đình ân thưởng che chở ấm phong thế gia, để hậu bối bọn họ, nhưng miễn thi vào Thái Học.

Bình thường mà nói, thế gia đều sẽ đưa đích tử nhập học.

Con cháu con vợ lẽ, nếu là đích mẫu muốn tăng thể diện, có lẽ có cơ hội phá lệ đi làm bồi đọc.

Tiết Lang biết, chuyện này vô luận như thế nào cũng không tới phiên hắn, cho nên hắn muốn đi, cũng không phải là con đường này.

Loại thứ hai là nâng cống, là các châu phủ tiến cử nhân tài xuất sắc vào Thái Học, loại này đa số là người đã thi tú tài, có thực học.

Loại cuối cùng chính là khảo cống.

Giống như Tiết Lang, ân cống thế gia ấm phong không tới phiên hắn, quan phủ tiến cử cũng không tới phiên hắn nhưng hắn có cơ hội tham gia cuộc thi Thái Học.

Dựa vào bản lĩnh của mình để nhập Thái học.

Đương nhiên... Triều đình tuy rằng mở ra con đường này nhưng nhiều năm trước tới nay, người có thể bằng bản lãnh của mình thi vào Thái Học, lác đác không có mấy.

Thậm chí, rất ít người có ý nghĩ này.

Có tinh lực thi đậu Thái học, mọi người càng nguyện ý chọn thư viện khác vùi đầu khổ học, đến lúc đó chưa chắc không thể thi đậu công danh.

Tiết Lang có ý nghĩ này.

Bởi vì đi Thái Học đọc sách, là con đường duy nhất hắn có thể thu được cơ hội giáo dục công bằng.

Tiết Hầu đã sớm tìm tiên sinh cho Tiết Lang nhưng tiên sinh kia bị đại phu nhân nhắc nhở qua, sao chịu dạy hắn bản lĩnh thật sự?

Hôm nay Ngọc Giảo gặp Tiết Lang, chính là chuyện Tiết Lang muốn báo danh tham gia Thái Học khảo thí bị Tiết Canh biết.

Bây giờ Tiết lang nói không muốn đi.

Sao có thể là thật sự không muốn đi? Đơn giản là bị người ta chặn ở trên con đường này mà thôi!

Ngọc Giảo vẫn là hỏi một câu: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

Tiết Lang thấp giọng nói: "Tiết Canh nói trong phủ đã đi Thái Học chào hỏi, không cho phép ta báo danh tham gia khảo thí.

Ngọc Giảo nhìn thấy Tiết Lang nhận hết ủy khuất trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần oán khí.

Chương 22: Người tới

Ở Hầu phủ, tỷ đệ bọn họ không muốn dính ánh sáng Hầu phủ, cũng không cầu cái khác, chỉ cầu một cơ hội nắm giữ vận mệnh của mình nhưng chính là như vậy... Những người kia, đều một tay che trời, một chút ánh sáng cũng không cho bọn họ nhìn thấy.

Ngọc Giảo mở miệng hỏi: "Nương, người có viết thư cho tỷ tỷ không?"

Liễu tiểu nương còn có một nữ nhi tên Tiết Ngọc Từ.

Tiết Ngọc Từ còn lớn tuổi hơn Tiết Ngọc Dung một chút.

Mấy năm trước, đã lập gia đình.

Khác với Ngọc Giảo và Tiết Lang, khi Liễu tiểu nương bị đuổi tới thôn trang, Tiết Ngọc Từ được giữ lại trong phủ, do lão phu nhân của Hầu phủ đích thân giáo dưỡng.

Hôn sự này, cũng là lão phu nhân tự mình làm chủ.

Hiện giờ người đang ở phủ Tuyên Bình bá, làm vợ kế.

Tuy là vợ kế nhưng chính thê Tuyên Bình Bá đã mất, Tiết Ngọc Từ là một thứ nữ, nhưng đến công huân thế gia như vậy làm vợ kế cũng đã là đường ra vô cùng tốt.

Đại phu nhân Lý thị không muốn để cho Tiết Lang tham gia cuộc thi.

Phụ thân lại không trông cậy vào được.

Bây giờ hi vọng duy nhất chính là gọi trưởng tỷ Tiết Ngọc Từ, nói ra một câu.

Lấy thân phận của nàng ấy, lấy địa vị của nàng ấy ở trong lòng lão phu nhân, nếu nàng ấy mở miệng, chuyện này nhất định có đường ra!

Liễu tiểu nương chần chờ một chút, liền hơi rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Việc nhỏ như thế, cũng không cần làm phiền tỷ tỷ ngươi."

Ngọc Giảo nhìn thấy Liễu tiểu nương như vậy, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra!

Chắc chắn là Tiết Ngọc Từ từ chối việc này!

Tiết Lang thi thái học, sao có thể là chuyện nhỏ?

Người bên ngoài không rõ ràng đệ đệ của mình, chẳng lẽ Tiết Ngọc Từ không rõ ràng sao? Tiết Lang mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mà đọc sách rất tốt, nếu như đi thi Thái học, chưa hẳn thi không đậu!

Coi như thi không đậu! Người buôn bán nhỏ còn có thể có một cơ hội khảo thí, để Tiết Lang thử một chút thì có sao?

Ngọc Giảo cảm thấy thất vọng đối với vị tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra này.

Tiểu nương thường  nói, ba người tỷ đệ bọn họ, một mẹ sinh ra, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, để bọn họ đồng khí liên chi, giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng Tiết Ngọc Từ hình như không nghĩ như vậy.

Xưa nay Tiết Ngọc Từ và bọn họ không thân thiết.

Hơn nữa... Dường như bởi vì từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trước mặt lão phu nhân, tự cho là cao quý, cũng không đặt nàng và Tiết Lang ở trong lòng.

Ngọc Giảo thất vọng xong, liền đau lòng nhìn về phía Tiết Lang.

Người bên ngoài không trông cậy được nhưng nàng lại không nhìn được đệ đệ nhà mình ủy khuất như vậy, nàng làm gì, cũng phải nghĩ biện pháp, tranh thủ cơ hội cho đệ đệ.

Nhưng cơ hội này, phải làm sao tranh?

Nàng địa vị thấp kém, nói chuyện nhất định không có tác dụng, mà nàng... Chỉ quen biết một người, người có thể khiến Hầu phủ thay đổi suy nghĩ, đó chính là Trung Dũng bá Tiêu Ninh Viễn.

...

Tiêu Ninh Viễn hạ triều.

Đang muốn đi về nhà, xe ngựa đi ngang qua phủ Vĩnh Xương Hầu, liền nhìn thấy xe ngựa của Bá phủ dừng ở cửa chờ.

Tàng Đông tự chủ trương đi nghe ngóng một phen.

Sau khi trở về, bẩm báo: "Chủ quân, phu nhân hôm nay về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chủ quân có muốn cũng đi Hầu phủ một chuyến hay không?"

Tiêu Ninh Viễn đang muốn nói một câu không cần.

Chợt nghe Tàng Đông tiếp tục nói: "Đúng rồi, Ngọc tiểu nương cũng ở trong Hầu phủ."

Tiêu Ninh Viễn liếc mắt, mở miệng nói: "Dừng xe."

Chờ đến cửa phủ Vĩnh Xương Hầu, Tiêu Ninh Viễn mới hồi phục tinh thần, sợ là mình đã bị ám ảnh, nghe nói Ngọc Giảo kia trở về Hầu phủ, liền muốn đến nhìn một cái.

Nhìn xem Ngọc Giảo kia ở trên Hầu phủ, sống như thế nào.

Tiêu Ninh Viễn phục hồi tinh thần, liền cảm giác mình không nên lãng phí thời gian ở việc nhỏ như vậy, vì thế liền muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Không đợi Tiêu Ninh Viễn xoay người.

Người của Vĩnh Xương Hầu phủ, đã phát hiện Tiêu Ninh Viễn đến, thậm chí có người cất giọng hô: "Mau! Nhanh! Đi thông báo cho Hầu gia! Trung Dũng bá đến rồi!"

Một tiếng hô này, làm cho Tiêu Ninh Viễn đang định xoay người rời đi bị khựng lại, động tác xoay người của hắn hơi dừng lại, liền thong dong bước vào Đại môn phủ Vĩnh Xương Hầu.

Tiết Ngọc Dung nghe nói Tiêu Ninh Viễn tới, liền vui mừng: "Chủ quân thật sự tới rồi?"

Thúy Châu cười nói: "Cái này còn có thể là giả sao? Nhất định là chủ quân đi ngang qua nơi này, phát hiện phu nhân về nhà thăm viếng, lúc này mới cố ý tới đây tìm phu nhân! "

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, trong lòng càng vui vẻ.

Bởi vì nàng ta nhiều năm chưa sinh, lời nói bên ngoài không biết khó nghe cỡ nào, nếu chỉ nói nàng ta không thể sinh thì cũng thôi nhưng những người này nói, Tiêu Ninh Viễn và nàng ta vợ chồng ly tâm, nàng ta ở Bá phủ kia, chẳng qua là giữ một cái xác rỗng Bá phu nhân.

Thời gian dài như vậy.

Nàng ta cũng nghĩ, để Tiêu Ninh Viễn đến Hầu phủ đi một chút.

Cũng để người khác nhìn xem, tình cảm vợ chồng bọn họ tốt lắm, để bịt miệng những chuyện xưa lung tung kia!

Nhưng... Mỗi lần Tiêu Ninh Viễn đều lấy lý do bận rộn công vụ, không có thời gian mà cự tuyệt.

Chỉ có gia yến mỗi năm một lần cùng với sinh nhật lão phu nhân, loại chuyện này không thể chối bỏ, cũng không cách nào từ chối, Tiêu Ninh Viễn mới đến Hầu phủ.

Giống như là loại tình huống lâm thời nảy lòng tham này, liền tới Hầu phủ thăm viếng, trước giờ chưa bao giờ có.

Cái này sao có thể khiến Tiết Ngọc Dung không vui?

Tiết Ngọc Dung đứng dậy định đi ra ngoài, đụng phải đại phu nhân Lý thị.

Lý thị bảo dưỡng cũng rất tốt, đã có một nữ một tử, nữ nhi đã thành hôn nhiều năm nhưng trên mặt bà ta không có bao nhiêu nếp nhăn.

Bà ta xuất thân vô cùng tốt, lại làm phu nhân Vĩnh Xương Hầu tốt, nhất cử nhất động, đều có thể thể hiện ra quý khí và đoan trang.

"Đứa nhỏ này, liều lĩnh lỗ mãng đi làm cái gì?" Lý thị hỏi.

Tiết Ngọc Dung mở miệng nói: "Tiêu Ninh Viễn tới rồi, ta đi xem một chút."

Lý thị bất đắc dĩ nói: "Con ở Bá phủ, chẳng lẽ không nhìn thấy Trung Dũng bá sao? - Cần phải sốt ruột chạy đến nhà mẹ đẻ để xem!

Tiết Ngọc Dung ở trước mặt Lý thị, có vài phần tư thái của tiểu nữ nhi, lúc này liền oán trách nói: "Nương!"

Lý thị mở miệng nói: "Khó có được một lần trở về, trò chuyện với nương, về phần Trung Dũng bá, có phụ thân con đó." Cũng để hai người cha vợ con rể bọn họ trò chuyện."

Lý thị mới từ chỗ lão phu nhân tới, cũng chỉ nhìn thấy Tiết Ngọc Dung.

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, liền đỡ Lý thị ngồi xuống.

Lý thị nhìn về phía Tiết Ngọc Dung, mở miệng hỏi: "Chuyện kia thế nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play