Shipper: 🐱
Kiểm hàng: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
Tuyết phủ kín trời đất, máu cũng che trời lấp đất.
Gió tuyết mịt mù, xác chết ngổn ngang. Thiếu niên tay trụ đoạn kiếm, đã chiến đấu đến kiệt sức. Bên cạnh hắn, gió tuyết gào thét, lạnh đến thấu xương, còn trước mắt chỉ là biển tuyết mênh mông đang dần dần vùi lấp thi thể đồng môn.
Thiếu niên ngước mắt nhìn lên, những bông tuyết lả tả rơi xuống từ khe trời trên đỉnh thung lũng. Trên mặt hắn, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng chẳng rõ đó là máu hóa thành lệ hay tuyết tan thành nước mắt.
…
Nghiêm Huống giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Suốt mười năm qua, hắn vẫn luôn không thoát khỏi cơn ác mộng này.
Mỗi lần chìm vào giấc mơ, đều chân thực như thể đang sống lại giây phút ấy, từng chi tiết đều chẳng có chút giả dối nào.
Nghiêm Huống không tài nào ngủ lại được, bèn tiện tay lấy một tấm chăn khoác lên tay, xách đèn đi tuần về phía hình phòng.
Bên cạnh Đông Đường của Trấn Phủ Tư có một gian tĩnh thất, cách hình phòng chưa đầy trăm bước. Suốt mười năm qua, nơi này vẫn luôn là phòng ngủ của Nghiêm Huống.
Nghiêm Huống tự nhủ, bản thân chẳng phải bồ tát sống gì cả, chỉ là vốn không có thù hằn với Trình Như Nhất mà thôi. Khi trước đối xử tàn nhẫn với y, chẳng qua vì bất cứ phạm nhân nào mới vào Trấn Phủ Tư cũng đều phải trải qua một trận trấn áp.
Có lập uy thì mới dễ hỏi cung, nhưng cũng không thể để người ta chết được.
Nhớ lại ngày Trình Như Nhất bị tra tấn đến ngất đi, Nghiêm Huống cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Hắn đã đi tịch thu tài sản của Trình Như Nhất.
Không hề có tư thù cá nhân, công việc luôn phải giải quyết theo công lý.
Nghiêm Huống từng nghĩ rằng, một kẻ như Trình Như Nhất, khéo ăn khéo ở, không có khí tiết, chỉ một lòng trèo cao, hẳn tài sản trong nhà không ít.
Khi thu thập chứng cứ trước đó, Nghiêm Huống từng đến chỗ ở của Trình Như Nhất. Nhưng không ngờ rằng, nhà của vị trạng nguyên tân khoa này lại sạch sẽ đến bất thường.
Lục lọi cả nửa ngày, chỉ thấy vài bộ y phục rẻ tiền và bản thảo viết tay của Trình Như Nhất.
Trong sân ngoài những dây hoa đăng tiêu mọc um tùm, còn có một con mèo lớn mai rùa sặc sỡ, dẫn theo một đàn con nhỏ nhiều màu sắc đang đói meo, chạy loạn khắp nơi.
Lần này quay lại, đàn mèo con đã biến mất, nhưng con mèo lớn vẫn còn đó. Thấy có người lạ, nó vừa sợ hãi vừa cảnh giác, nhưng vẫn quanh quẩn không chịu rời đi, tựa như đang chờ đợi ai đó.
Ngọn lửa trong đèn chợt lay động, kéo Nghiêm Huống trở về thực tại.
Đêm xuống, trong Trấn Phủ Tư gió âm càng dữ dội. Nghiêm Huống chậm rãi bước tới, dừng trước nhà lao giam Trình Như Nhất.
Trình Như Nhất xiêu vẹo ngã trên đống rơm, trên người còn khoác áo ngoài của Nghiêm Huống, bên tay có chút cơm nước còn thừa.
Cài chốt cửa ngục, Nghiêm Huống đặt đèn lồng xuống, nhẹ nhàng bước tới, trước tiên đắp chăn lên người Trình Như Nhất, rồi đưa tay chạm vào trán hắn.
May mà không sốt nữa, Nghiêm Huống thầm nghĩ. Hắn vừa định đứng dậy, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Không sốt, nhưng người này… cũng lạnh quá rồi.
Nghiêm Huống lập tức đưa tay áp lên má Trình Như Nhất, rồi tiếp tục dò mạch ở cổ y.
Không ổn!
Đồng tử Nghiêm Huống co rút lại, vội vàng kiểm tra mạch đập trên cổ tay Trình Như Nhất, đồng thời giơ đèn lên soi.
Hơi thở yếu ớt, mạch loạn, môi tím tái… Tình trạng này, Nghiêm Huống quá quen thuộc.
Có kẻ dám hạ độc phạm nhân ngay trước mắt hắn!
“Trình Như Nhất!” Nghiêm Huống trầm giọng gọi, nhưng Trình Như Nhất mặt mày trắng bệch, không hề có phản ứng.
Ngay lập tức, Nghiêm Huống dùng áo quấn chặt người hắn lại, bế lên, đồng thời lớn tiếng quát—
“Lưu Lục, lập tức phong tỏa Trấn Phủ Tư! Kẻ nào tự ý rời đi, lập tức xử quyết tại chỗ!”
“Ngô Ngũ! Mau đi mời y quan đến phòng ta!”
Tất cả những người đang trực trong ti lập tức bừng tỉnh, giấc mộng bị âm thanh như tử thần gọi hồn của Nghiêm Huống đánh vỡ.
Một gã cai ngục trẻ tuổi tên Lưu Lục vội vã rút đao, nhảy xuống giường, chỉ huy thuộc hạ phong tỏa mọi cửa ngách và mật đạo. Một cai ngục già tên Ngô Ngũ cũng vội vã lấy lệnh bài, vừa đội mũ quan vừa tất tả chạy đi mời y quan.
Chỉ trong một canh giờ, toàn bộ Trấn Phủ Tư đã đồng loạt hành động, bước chân đều đặn, bầu không khí nghiêm túc và căng thẳng.
Nghiêm Huống ôm Trình Như Nhất đi qua hành lang, một cước đá tung cửa phòng, nhanh chóng bước đến bên giường, để y dựa vào mình, nửa nằm nửa ngồi trên tháp.
Từng động tác đều dứt khoát, tranh từng giây từng phút, nhưng vào khoảnh khắc này, động tác của Nghiêm Huống chợt khựng lại, trong ánh mắt dường như thoáng chút do dự. Cuối cùng, hắn vẫn đưa tay vào dưới gối, lấy ra một bình sứ màu lam nhạt có hoa văn nứt băng.
Chỉ trong khoảnh khắc, từ do dự đến quyết tuyệt. Nghiêm Huống đổ ra một viên thuốc màu nâu, bẻ hàm Trình Như Nhất, trực tiếp nhét vào miệng y.
Trình Như Nhất không thể tự nuốt xuống, viên thuốc mắc lại nơi cổ họng, không lên không xuống. Không chút nghĩ ngợi, Nghiêm Huống xách lấy ấm trà, trực tiếp rót vào miệng y.
Ý thức của Trình Như Nhất như thể bị nhấn chìm vào bùn lầy, bị dòng nước đục ngầu cuốn lấy, hơi thở cũng bị bùn nước xâm lấn mà dần dần mất đi. Sự sống duy nhất chỉ còn là những bọt khí đang nổi lên trên mặt bùn.
Bỗng nhiên, y cảm giác có một lực mạnh mẽ từ phía trên, hai bàn tay đột ngột xuyên qua lớp bùn sâu, kéo y ra khỏi vũng lầy!
Ngay sau đó, một cơn đau xé tim từ vết thương sau lưng đột ngột truyền đến.
“Khụ… khụ khụ… Đau… đau quá… đau chết mất…” Trình Như Nhất yếu ớt kêu lên, đồng thời ho ra một ngụm lớn trà.
Mở mắt ra, đập vào mắt y chính là gương mặt nghiêm nghị của "Diêm Vương" Nghiêm Huống. Trình Như Nhất lúc này mới nhận ra, mình đang ở trong lòng Nghiêm Huống?!
Sợ đến mức suýt nữa lại bất tỉnh thêm lần nữa. Y muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể dùng sức, tứ chi như bị đè nặng nghìn cân, dù vẫn còn cảm giác nhưng không tài nào cử động nổi.
Thấy y tỉnh lại, sắc mặt căng thẳng của Nghiêm Huống mới dần thả lỏng. Hắn chậm rãi buông bàn tay đang đỡ sau lưng Trình Như Nhất ra, rồi lập tức bắt mạch cho y.
Khi cảm nhận được mạch tượng đã dần ổn định, Nghiêm Huống mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nghiêm đại nhân…” Trình Như Nhất vẫn còn mơ màng, nhưng cũng lờ mờ nhận ra Nghiêm Huống không có ác ý, cố gắng nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, đứt quãng thuật lại.
“Có người… mang cháo đến, ta ăn được nửa bát… Sau đó… lạnh lắm, mệt lắm, rồi ngủ mất…” Trong lúc nói, y đưa mắt nhìn quanh: “Rồi… ta không biết gì nữa… Đây là đâu?”
“Phòng ta.” Nghiêm Huống rót một chén trà đưa qua, Trình Như Nhất muốn nhận lấy, nhưng không thể nhấc tay lên nổi.
Nghiêm Huống lạnh lùng nhìn y, trầm giọng ra lệnh: “Há miệng.”
Mệnh lệnh vừa dứt, lại thêm một lần nữa, Nghiêm Huống dứt khoát rót cả chén trà vào miệng y. Trình Như Nhất bất ngờ không kịp phản ứng, bị sặc đến mức ho khan liên tục.
Nghiêm Huống theo phản xạ định đưa tay vỗ lưng giúp y thuận khí, nhưng khi vừa giơ tay lên, lại trông thấy vết thương lộ ra sau lưng y, liền chậm rãi hạ tay xuống.
“… Nghiêm đại nhân, nếu nhất định phải ‘mời’ ta uống trà theo cách này, thì chi bằng… ta không uống còn hơn…” Trình Như Nhất tự mình điều hòa hơi thở, vô lực dựa vào người Nghiêm Huống, cảm thấy lúng túng nhưng lại không thể nhúc nhích.
Y do dự một lúc rồi lên tiếng: “Ta nói này, Nghiêm đại nhân… Hay là… ngài có thể giúp ta, dịch qua một chút, một chút thôi…?”
Nghiêm Huống liếc y một cái: “Còn có thể lắm mồm như vậy, xem ra không có vấn đề gì nữa.”
Vừa rồi lúc di chuyển, áo choàng khoác trên người Trình Như Nhất bị xô lệch, dưới ánh nến, lộ ra bờ vai gầy cùng vòng eo thon, làn da tái nhợt phủ đầy vết thương rớm máu.
Ánh nến chập chờn khiến ánh mắt Nghiêm Huống thoáng dao động, hắn bình tĩnh lại, kéo áo giúp y, rồi đỡ lấy bờ vai, để y nghiêng người nằm xuống.
Trình Như Nhất có phần bất ngờ, bối rối nói: “Tội nhân người đầy máu… sợ rằng sẽ làm bẩn bảo tháp của Nghiêm đại nhân…”
“Còn nhớ kẻ đó trông như thế nào không?” Nghiêm Huống chẳng buồn tiếp lời, trực tiếp hỏi thẳng.
Trình Như Nhất chớp chớp mắt, suy nghĩ rồi đáp: “Không nhớ… nhà lao tối quá.”
Giây phút vừa rồi, y đã đại khái hiểu được tình hình. Giờ đây, có rất nhiều người muốn y chết, nhưng người trước mắt, vị Diêm Vương hung ác nhất, tàn nhẫn nhất này, lại chính là người đã cứu mạng y.
Nghĩ đến đây, Trình Như Nhất bỗng bật cười, ánh mắt lướt qua người trước mặt, nhìn về nơi khác, lẩm bẩm: “Trình mỗ tử tội khó thoát, có lẽ vẫn là cực hình... Đại nhân hà tất phải làm vậy, cố níu giữ mạng sống hèn mọn của một tội nhân như ta, không chịu buông tay…”
Nghiêm Huống thu lại cảm xúc, nghiêm túc nói: “Trên người ngươi còn quá nhiều điểm đáng ngờ, Hoàng thượng vẫn chưa định tội, bổn tọa chỉ là làm tròn chức trách—”
“Nghiêm đại nhân.” Trình Như Nhất cắt ngang: “Ngài thật sự là người công chính liêm minh cũng được… hay chịu sự ủy thác của ai đó cũng được…”
“Tóm lại, ta sẽ không cảm ơn ngài vì đã cứu mạng đâu.” Nói rồi, Trình Như Nhất nhắm mắt lại, im lặng.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng của lão ngục tốt Ngô Ngũ: “Nghiêm chỉ huy, Trương y quan đến rồi!”
Sắc mặt Nghiêm Huống trầm xuống, lạnh lùng đáp: “Ta chưa từng cần ai cảm ơn.” Sau đó lại nói ra ngoài: “Vào đi.”
Trình Như Nhất cũng chẳng còn sức mà cãi lại, đơn giản nhắm mắt không đáp nữa.
Trương y quan xách theo hòm thuốc bước vào, trước tiên hành lễ với Nghiêm Huống, sau đó đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho Trình Như Nhất.
Nghiêm Huống gật đầu đáp lễ, rồi hỏi: “Thế nào?”
Trương y quan khẽ gật đầu: “Mạch tuy yếu nhưng đã có dấu hiệu hồi phục, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ huy đã kịp thời cho hắn uống thuốc giải?”
Nghiêm Huống đáp: “Không phải thuốc giải thực sự. Phiền đại phu châm cứu giúp y, xem còn độc tố sót lại hay không.”
“Chỉ huy khách sáo rồi, đây vốn là bổn phận của lão phu.” Trương y quan nói xong liền mở túi châm, châm lửa khử trùng ngân châm, sau đó lật bàn tay Trình Như Nhất, đâm vào hai bên ngón trỏ.
“Ưm…” Cơn đau nhói xuyên thấu tận tim khiến Trình Như Nhất không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Trương y quan rút kim, soi dưới ánh đèn, rồi đưa lên mũi ngửi vài cái, sau đó dùng bông vải bọc lại, đặt vào hòm thuốc.
“Độc này rất lợi hại… May mà Nghiêm chỉ huy cứu kịp, nếu không thì dù Hoa Đà tái thế cũng khó mà cứu nổi. Không biết Chỉ huy đã cho hắn uống…”
Trương y quan đột nhiên khựng lại, cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc nhìn Nghiêm Huống: “Chỉ huy… ngài không lẽ đã dùng…”
“Đại phu, xin mời ra ngoài nói chuyện.” Nghiêm Huống đứng dậy làm động tác mời, Trương y quan đành xách hòm thuốc theo ra ngoài.
Trình Như Nhất nghe tiếng, khẽ mở mắt, chỉ còn lại lão ngục tốt Ngô Ngũ trong phòng.
Ngô Ngũ biết mình không tiện theo ra, cũng không thể bỏ mặc một phạm nhân trọng tội trong phòng, bèn kéo ghế ngồi xuống, không chút khách sáo.
Trình Như Nhất cử động đầu ngón tay, thử bắt chuyện: “Vị quan gia này…”
“Hừ, ngươi sống lại rồi à?!” Ngô Ngũ bị giọng nói bất thình lình làm giật mình: “Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi, bằng không Chỉ huy chúng ta…”
Nói đến đây, giơ tay vỗ miệng mình, lẩm bẩm: “Ai da, ta lắm lời làm gì chứ!”
Trình Như Nhất ủ rũ nói: “… Quan gia không cần lo ta chết ở địa bàn của các ngươi, khiến các ngươi phải gánh tội oan. Nhưng tội nhân mạo muội hỏi một câu—”
“Này! Đồ vô lương tâm!”
Trình Như Nhất chưa nói hết câu đã bị Ngô Ngũ cắt ngang, chỉ thấy trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta viết đầy vẻ không vui.
Ngô Ngũ quay đầu liếc nhìn ra cửa, chắc chắn Nghiêm Huống không có ở đó mới tiếp tục nói: “Dù có là hoàng thân quốc thích đến Trấn Phủ Tư, thì cũng phải nếm một trận côn cảnh tỉnh trước. Ngươi lúc trước vô lễ với chỉ huy như vậy, ngài ấy có giết luôn ngươi cũng không phải không thể…”
Nghe vậy, ánh mắt Trình Như Nhất trầm xuống, vừa định nói gì đó thì Ngô Ngũ lại lên tiếng: “Chỉ huy của chúng ta là người tốt! Nhìn thấy nhà ngươi nghèo rớt mùng tơi, nghĩ rằng ngươi chắc không phải kẻ đại ác, nên mới mềm lòng đối xử tốt với ngươi… Thôi thôi, nói cũng bằng thừa… À phải, ngươi vừa hỏi gì nhỉ?”
Bị Ngô Ngũ mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng Trình Như Nhất vẫn tiếp lời: “Quan gia… vậy ngài có biết Nghiêm chỉ huy đã ban cho tội nhân loại linh đan diệu dược gì không?”
Từ phản ứng của Trương y quan, y nhận ra viên thuốc đó không hề tầm thường.
Ngô Ngũ thầm nghĩ: Ta làm sao mà biết được? Nhưng ngoài miệng lại không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn y một cái, rồi tiếp tục quan sát cửa phòng.
…
Trong sảnh phía Tây đối diện tĩnh thất, Trương y quan lo lắng nói: “Nghiêm chỉ huy, ngài thật sự cho phạm nhân uống Tuyết Thanh Đan sao?”
Nghiêm Huống thẳng thắn đáp: “Phải. Nếu không có Tuyết Thanh Đan, y chắc chắn sẽ chết.”
Trương y quan tiếc nuối lắc đầu, nhìn Nghiêm Huống, liên tục thở dài: “Chỉ huy… ngài hồ đồ rồi… Trên đời này, chỉ có viên thuốc đó mới có thể giúp ngài…”
Nói đến đây, Trương y quan do dự, nét mặt khó xử, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Ai, đại nhân cần gì phải làm vậy.”
Nghiêm Huống ngược lại tỏ ra bình thản: “Không sao. Một viên Tuyết Thanh Đan đối với y là mạng sống, đối với ta… chẳng qua chỉ đổi lấy thêm vài ngày, vài tháng, có gì đáng kể.”
Trương y quan xót xa nói: “Chỉ huy đã quyết, lão phu cũng không tiện nói nhiều.”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, giọng của Lưu Lục từ xa truyền đến—
“Đại nhân! Bắt được rồi, đã bắt được kẻ hạ độc!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm nguyệt mộng kinh hồn, chẳng thấy cố nhân về.
Tiểu Nghiêm và Tiểu Trình thực sự từng làm những chuyện "xấu".
Tiểu Nghiêm vốn có một giấc mộng hiệp nghĩa.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 4!