Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

"Trấn Phủ Tư có tổng cộng tám mươi mốt hình phạt."

"Không biết trạng nguyên lang có muốn nếm thử từng thứ một không?"

Lời vừa dứt, cả thùng nước lạnh lẫn băng vụn liền dội thẳng xuống đầu y.

Cơn giá rét lập tức kéo nam tử trên giá tra tấn từ cơn mê man trở lại thực tại. Một thân vải thô thanh bào trên người y ướt đẫm, dính chặt vào những vết thương, cơn lạnh thấu xương cùng cơn đau như sấm sét giáng xuống, lan từ đỉnh đầu đến từng thớ thịt.

Thư sinh trẻ tuổi đang chịu hình phạt ấy tên là Trình Như Nhất , tuy không phải vương công quý tộc, nhưng cũng chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt.

Y chính là Tân khoa trạng nguyên của Đại Sở.

Trạng nguyên trẻ tuổi nọ vừa chịu xong roi da, cổ tay lại bị dây cước siết chặt vào khung tra tấn. Giờ bị nước lạnh kích thích, y giãy giụa theo bản năng, nhưng chỉ khiến dây cước cứa sâu vào da thịt.

Tỉnh táo lại đôi chút, Trình Như Nhất  thừa hiểu rằng, đã vào ngục giam này thì đừng mong còn cơ hội nguyên vẹn bước ra.

Y cắn chặt răng, không ngừng run rẩy. Những mảnh băng vướng trên hàng mi dài tan dần thành giọt, rơi xuống mặt. Y gắng gượng hít sâu, cố nén cơn run mà lên tiếng, dù đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn cuống quýt đáp lời kẻ vừa đặt câu hỏi.

"Đừng đánh, đừng đánh… ta… ta khai hết…"

Trình Như Nhất  hé mắt, nhìn xuyên qua màn nước nhỏ giọt, ánh mắt dừng lại trên tấm lệnh bài huyền thiết bên hông người đối diện. Ba chữ "Trấn Phủ Tư" to tướng khắc trên đó uy phong lẫm liệt.

Trấn Phủ Tư, cơ quan nổi danh tàn bạo nhất Đại Sở. Nơi này hành sự tàn nhẫn, không nơi nào không len lỏi đến. Tên tuổi của nó khiến từ triều đình đến giang hồ đều phải e dè, lại còn trực thuộc thánh thượng. Phàm là tội phạm rơi vào tay Trấn Phủ Tư, sinh tử đều nằm trong tay Chỉ huy sứ. Bởi thế, kẻ chết trong ngục giam này nhiều không đếm xuể.

Dân gian Đại Sở ai cũng biết, Trấn Phủ Tư chính là con chó điên trung thành nhất của Hoàng đế.

Trình Như Nhất  thở dốc một lúc lâu, nghĩ bụng: mình vẫn còn sống đây… Chưa bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng cũng chẳng khác gì nửa sống nửa chết trong chốn lao tù này.

Đường đường trạng nguyên do chính Hoàng đế ban danh, rốt cuộc cũng chỉ là vật hi sinh trong ván cờ tranh đấu, bị vứt vào ngục giam của Trấn Phủ Tư, nơi chuyên nuốt chửng xương thịt con người.

Nghĩ vậy, Trình Như Nhất  thở dài một hơi, gắng sức nhấc mí mắt, run rẩy ngẩng đầu…

Nam nhân áo đen trước mặt y buộc tóc chỉnh tề, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, nhìn qua chỉ chừng 27, 28 tuổi. Trình Như Nhất  quan sát một lượt, thầm nghĩ: Rõ ràng là một người sống sờ sờ, sao cứ phải làm vẻ mặt như xác chết thế này…?

Vừa nhìn thấy gương mặt kia, Trình Như Nhất  đã cảm thấy toàn thân đau nhức. Gương mặt ấy tuy tuấn tú, nhưng dáng vẻ hung ác ra tay độc ác với y vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.

Phải rồi, đã nói đến Thập điện Diêm La, thì trong địa phủ nhân gian này cũng phải có một vị Diêm Vương trấn giữ chứ? Vị quan gia hung ác tàn nhẫn trước mắt đây, chính là kẻ vừa đe dọa y bằng lời lẽ đáng sợ, lại còn ‘thưởng’ cho y một trận đòn hiểm độc.

Tổng chỉ huy Trấn Phủ Tư, Nghiêm Huống.

Trình Như Nhất  thầm than: Nghiêm Huống, kẻ này rõ ràng chẳng lớn hơn y bao nhiêu, thế mà đã có thể ngồi lên vị trí cao như vậy. Quả nhiên như lời đồn, hắn ta lòng dạ cay nghiệt, thủ đoạn độc ác, lại còn…

Tựa như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Trình Như Nhất  bỗng sáng lên một chút. Y liếc nhìn vị chỉ huy sứ mang tên Nghiêm Huống, cố nặn ra một nụ cười, hướng về bóng dáng cao lớn kia mà cất giọng:

"Khó trách bên ngoài ai cũng gọi đại nhân là Diêm La ngọc diện, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai… Ai chà, nhìn đôi mắt 'đào hoa hàm tình' này, lại thêm khuôn mặt 'ngọc trần như họa' này, rõ ràng là một trang tuyệt thế giai nhân, vậy mà…"

"Lại giở trò quỷ à?"

Dứt lời, Trình Như Nhất  hoàn toàn kiệt sức, đầu gục xuống, thở dốc khe khẽ. Y nghĩ, hóa ra ăn nói châm chọc cũng cần sức lực.

Là kẻ cầm đầu đám ác quan khét tiếng, Nghiêm Huống đã thẩm vấn vô số người, từ vương công quý tộc đến kẻ hèn mọn chốn đầu đường xó chợ. Nhưng một tên phạm nhân sắp chết mà vẫn còn tâm trạng trêu chọc hắn, thì đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Trước lời khiêu khích của Trình Như Nhất , Nghiêm Huống chẳng buồn dao động, chỉ thấy buồn cười. Hắn nghĩ, kẻ trước mặt này đã không còn ánh sáng Văn Khúc Tinh soi rọi, chỉ còn lại một trạng nguyên sa cơ thất thế, vậy mà vẫn không biết điều.

Nghiêm Huống lạnh mặt khoanh tay, liếc nhìn Trình Như Nhất , khóe mắt khẽ nhếch lên, nửa phần khinh miệt, nửa phần mỉa mai:

"Văn chương trác tuyệt, miệng lưỡi bén như dao. Bản lĩnh dựng chuyện sinh sự của trạng nguyên lang quả là danh bất hư truyền, bản quan thật sự được mở rộng tầm mắt."

Trình Như Nhất  vẫn còn đang cúi đầu thở dốc vì đau, nghe ra giọng điệu châm biếm kia nhưng lại giả vờ chẳng bận tâm, uể oải đáp:

"Hàiz… mặc kệ là trạng nguyên lang hay bạch nhãn lang, đã vào Trấn Phủ Tư rồi thì chẳng phải cũng do đại nhân quyết định hết sao?"

Y và Nghiêm Huống vốn là đồng liêu trong triều, vậy mà lần đầu thực sự giao thủ lại là trong tình cảnh này? Không đúng, y có cảm giác… hình như đã từng gặp người này ở đâu rồi.

Trong lúc suy nghĩ miên man, giọng nói trầm thấp, rét lạnh của vị quan Diêm Vương ấy lại vang lên lần nữa:

"Sáng nay trên triều, ngự sử đại phu Viên Thiện Kỳ dâng sớ khẩn cầu, khóc lóc kể rằng mọi tội danh lần này đều do một mình ngươi gánh chịu, hắn cũng bị ngươi lừa gạt mà liên lụy."

Nghe vậy, Trình Như Nhất  khẽ cười khẩy một tiếng, rồi lập tức đáp dứt khoát:

"Được, được, được, đều là tội của ta cả… Nghiêm đại nhân, ta đã nói rồi, ta nhận hết, cái gì cũng nhận… Đừng đánh nữa, ngài có biết là thật sự rất đau không…"

Nói xong, y lại thầm than trong lòng. Danh vọng, lợi lộc, thậm chí cả mạng sống rẻ mạt này, lúc này y chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tất cả.

Những vết roi trên người bị nước đá thấm vào, đau buốt tê dại, như thể có vô số côn trùng bò khắp toàn thân, tranh nhau cắn xé hắn đến sạch sẽ không còn gì.

Trình Như Nhất  xuất thân hàn môn, không sợ khổ, không sợ đau, thậm chí cũng không sợ chết. Nhưng những thứ y từng tin tưởng và cống hiến hết mình, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.

Chịu đựng mười mấy năm đèn sách gian khổ, y gần như bò lết mới vào được kinh thành này, vậy mà lại từng bước sa chân vào tuyệt cảnh, không còn lối thoát.

Không cần thiết, không cần thiết phải cố chống đỡ nữa.

Nghiêm Huống nghe xong, có vẻ cũng chẳng muốn phí thêm lời với y. Hắn nghiêng người, khẽ khép mắt, lạnh giọng tuyên đọc:

"Tri huyện Phong Châu Trình Như Nhất , ngươi ngụy tạo sấm ngôn, bôi nhọ danh dự Quý phi, có nhận tội không?"

Trình Như Nhất  liên tục gật đầu, hàm răng va vào nhau lập cập. Y không muốn nói thêm một câu nào nữa, nhưng lại sợ chọc giận tên Diêm Vương này mà bị hành hạ thêm, nên đành gượng gạo lên tiếng:

"Phải… ‘Trời giáng họa thủy, Đỗ nữ đoạt ngôi.’ Là ta, chính tay ta đã khắc tám chữ này lên bia đá, chôn bên bờ sông, rồi xúi giục thợ thủ công và dân làng đào lên…"

Nghiêm Huống giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, dường như hoàn toàn không bất ngờ. Hắn chắp tay sau lưng, bước về phía bức tường bên trái, khẽ nâng ngón tay chỉnh lại món hình cụ bị đặt lệch, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ:

"Ngươi còn kết bè kéo cánh, vu hãm Thừa tướng."

Trình Như Nhất  cúi đầu, hít sâu một hơi rồi nói:

"Ta nhận… Tội nhân Trình Như Nhất  đã cấu kết với ngự sử trung thừa Viên Thiện Kỳ, ngụy tạo chứng cứ, vu cáo Thừa tướng Hàn Thiệu Chân tham ô ba mươi vạn lượng quân lương… Việc vu khống Quý phi cũng do hắn sai khiến. Tiểu nhân xin thề, lời nào cũng là thật…"

Đáy mắt Nghiêm Huống khẽ động, nhưng có lẽ chỉ là ánh sáng chập chờn từ ngọn đuốc trong phòng tra tấn phản chiếu. Hắn dừng lại trong chốc lát, rồi vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng rắn, từng chữ từng câu cất giọng lạnh lùng:

"Ngươi bội hôn không cưới, thuê sát thủ giết người, tội này có nhận không?"

Chỉ cần có thể chết thống khoái, tội gì mà không nhận?

Lông mi dài của Trình Như Nhất  khẽ rung, y do dự trong thoáng chốc rồi lập tức quả quyết:

"Nhận... Nhận được sự ưu ái của Thị lang Mông Đỗ, được hứa gả cho ái nữ, nhưng kẻ tội thần lại xu nịnh quyền thế, muốn trèo cao cưới đích nữ của Ngự sử Viên Thiện Kỳ, bội hôn, mua sát thủ giết người, hại chết tiểu thư nhà họ Đỗ..."

Vài câu đã gần như rút cạn toàn bộ sức lực của Trình Như Nhất . Y khép mắt, cúi đầu, trong lòng không còn cầu mong gì hơn, chỉ muốn có được một chút thời gian để thở.

Nghiêm Huống quét mắt nhìn bóng người trên khung hình tra tấn, không nhịn được mà cười nhạo: “Nói vậy, hóa ra ngươi mới là tai họa.”

Nói rồi, hắn xoay người, đánh giá gương mặt nghiêng của đối phương, bất ngờ rút dao găm bên hông, đẩy vỏ dao trong lòng bàn tay, từ dưới cằm nâng lên gương mặt tái nhợt của Trình Như Nhất .

Động tác đột ngột khiến vai Trình Như Nhất  run lên. Bị dọa đến kinh hãi, ánh mắt cậu lảng tránh, trong đáy mắt thấp thoáng tia sáng chớp động, lại khiến Nghiêm Huống không khỏi cảm thán.

Hắn phải thừa nhận, cái thân xác này của Trình Như Nhất , dù bên trong ẩn giấu một trái tim đen tối, vẫn là dung mạo hàng đầu. Một vẻ đẹp khó phân định nam nữ, rõ ràng đã chật vật đến cùng cực, nhưng chỉ cần một nhịp thở, một lần chớp mắt vẫn mang theo phong thái thanh tao xuất trần của văn nhân mặc khách, nơi khóe mắt chân mày lại lộ ra nét mê hoặc như yêu quái giữa núi sâu biển thẳm.

Trong lòng tán thưởng, nhưng ngoài miệng Nghiêm Huống lại lạnh nhạt nói: “Khó trách hai nữ nhi hai nhà Đỗ, Viên đều bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Một người vì ngươi mà náo loạn trước ngự tiền, một người vì ngươi mà mất mạng.”

Trình Như Nhất  không phản bác, yếu ớt đáp: “Đa tạ… Vậy, Nghiêm đại nhân định khi nào mới ban cho tội nhân một cái chết thống khoái?”

Những giọt nước và băng vụn bám trên tóc Trình Như Nhất  lăn xuống, nhỏ tí tách lên mu bàn tay cầm dao của Nghiêm Huống. Hắn thấy vậy bèn rút dao hất tay, mặc kệ đối phương cổ nghiêng sang một bên, rồi khoanh tay đứng cạnh, nhàn nhạt nói:

“Trạng nguyên lang trí nhớ không tốt. Mới chưa đến nửa khắc đã quên trận roi vừa rồi là vì chuyện gì rồi sao?”

Nghe vậy, tim Trình Như Nhất  đột nhiên thắt lại. Y cắn răng nhíu mày, thân thể không ngừng run rẩy, vừa hơi ngước mắt đã thấy Nghiêm Huống bất ngờ áp sát, cúi đầu, gương mặt vốn tựa la sát ngọc diện nay lại càng đáng sợ hơn.

Người nọ ghé sát bên tai, chậm rãi cất giọng: “Roi vọt? Chỉ là món khai vị thôi. Trình trạng nguyên, đã từng ăn tôm biển chưa? Loại to bằng bàn tay ta, thịt tươi ngon mọng nước, chỉ có một khuyết điểm duy nhất…chỉ tơ rất to, rất dài, khó mà xử lý. Những đầu bếp có kinh nghiệm sẽ dùng một loại dao cong đặc biệt, chỉ cần cắt một đường, nhẹ nhàng lật lên, là có thể dễ dàng rút chỉ lưng con tôm.”

“Hẳn là trùng hợp, Trấn Phủ Tư cũng có loại dao cong ấy.”

Trình Như Nhất  hít vào một hơi lạnh. Trong lòng thầm kêu không ổn, con quỷ này tính rạch lưng y như làm tôm chắc…?

“Tội danh cần nhận ta đã nhận rồi… Ngươi còn muốn thế nào?” Trình Như Nhất  ngửa đầu, không dám nhìn thẳng vào chiếc móc sắc lạnh trong tay Nghiêm Huống, cắn môi dưới, cố rướn đầu ra sau.

Nhìn mỹ nhân trạng nguyên trông như một con cừu con hoảng sợ, Nghiêm Huống lại chẳng chút động lòng, chỉ nhạt giọng nói: “Tội danh giết cha sát mẫu, vừa rồi ngươi trả lời lấp liếm, không chịu nói rõ. Giờ lại không nhắc một chữ, xem ra là chê bản quan tiếp đãi không chu đáo rồi.”

Nói rồi, hắn vòng ra sau lưng Trình Như Nhất , lưỡi dao lạnh băng áp lên gáy cậu, làm y giật bắn người.

“Đừng… đừng đừng đừng! Cầu xin ngươi đừng…”

Trình Như Nhất  nói năng lộn xộn, lắp bắp: “Nghiêm đại nhân… Diêm vương đại nhân! Ta nói, ta nhận, ta nhận hết… Nhưng, hai chuyện đó, có thể cho tội nhân thêm chút thời gian bịa… à không, nghĩ lại được không? Thật sự là đã lâu quá rồi, không nhớ rõ… không nhớ rõ nữa…”

Còn chưa nói dứt câu, Nghiêm Huống đã trở tay siết chặt chuôi dao, lưỡi móc trong tay khẽ lật, kề sát đường cổ Trình Như Nhất  rồi kéo xuống.

Đao pháp của Nghiêm Huống quá nhanh, mép vết cắt ban đầu tái nhợt, ngay sau đó mới rỉ ra từng lớp máu đỏ sẫm. Đường máu chảy thẳng từ gáy xuống thắt lưng, vải áo lập tức dính chặt vào da thịt, mùi máu tanh nồng lại tràn ngập trong không khí.

Mạng này tiêu rồi…

Da tróc thịt bong, rút gân gõ cốt.

Cái gì mà tôn nghiêm ngạo cốt, lúc này tất cả đều bị Trình Như Nhất  quẳng ra sau đầu. Y đau đến xé gan xé ruột, tiếng kêu thảm thiết cũng tê tâm liệt phế.

Giờ phút này, Trình Như Nhất  thực sự chẳng khác nào con tôm nằm trên thớt, giãy giụa trong đau đớn. Sợi dây câu trói chặt cổ tay càng lún sâu vào thịt, đến mức chỉ cần hít thở thôi cũng đã là một loại tra tấn.

Phải rất lâu sau, Trình Như Nhất  mới thở dốc, mơ màng lẩm bẩm: “Đau… chắc chắn sẽ chết đúng không? Có phải… sắp chết rồi không…”

Nghiêm Huống vung tay hất đi giọt máu bám trên lưỡi dao, nghe vậy lại không quên trêu chọc: “Dao mới vào có nửa tấc, còn chưa chạm đến tạng phủ hay mạch tim, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da. Trạng nguyên lang học rộng hiểu nhiều, chẳng lẽ lại không biết người có đến trăm lạng máu, mà các hạ mới chảy chưa đến ba phần, làm sao mà chết được?”

“Ngươi…” Trình Như Nhất  đau đến mức chẳng thốt nên lời, nhưng vẫn nghe rõ mồn một. Y muốn mắng hắn, nhưng cổ họng nghẹn lại, nhất thời chẳng nghĩ ra được lời nào để nguyền rủa cái tên đồ tể Diêm Vương này. Trong lòng thầm nghĩ, nếu mình còn sống sót, nhất định sẽ cắn đầu ngón tay viết huyết thư mà chửi hắn đến cẩu huyết lâm đầu.

Y không hiểu, rốt cuộc mình đã đắc tội với vị thần tiên nào trên trời, mà đến nước này vẫn chưa thể có một cái chết tử tế?

Khắp Đại Sở ai cũng biết, đã vào Trấn Phủ Tư thì đừng mong còn sống đi ra. Vậy mà y chỉ muốn chết, muốn chết cho sảng khoái thôi cũng không được sao?!

Trình Như Nhất  khẽ khép mắt, toàn thân run rẩy co giật, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Chỉ nghe có người bẩm báo với Nghiêm Huống: “Chỉ huy, Hàn tướng gia đến rồi, đang đợi ngài ở tiền thính!”

Hàn tướng gia? Nghe đến cái tên này, Trình Như Nhất  bất giác sực tỉnh. Chẳng phải đây chính là Hàn Thiệu Chân, vị thừa tướng mà Ngự sử đại phu Viên Thiện đã sai y đi vu cáo hay sao?

Vậy thì… cũng được tính là kẻ thù của y nhỉ? Trình Như Nhất  thầm nghĩ: Hắn đến chỗ ngục giam này làm gì… Chẳng lẽ là muốn diệt khẩu? Nếu thật là vậy thì tốt quá, xin cảm tạ hắn, cảm tạ cả nhà hắn luôn…

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêm Huống công × Trình Như Nhất  thụ

Nghiêm Huống có bệnh, nhưng không yếu đuối, đánh rất giỏi.

Trình Như Nhất  đẹp, nhưng không yểu điệu, rất lì đòn.

Truyện cổ trang đam mỹ truyền thống, 1v1, nửa triều đình nửa giang hồ, nội dung đi theo lối chính thống. Bao gồm một phần võ hiệp phiêu lưu, một chút quyền mưu dàn cục, một ít đấu đá trong phủ đệ và phá án. Tình cảm phát triển song song với cốt truyện.

CP chính HE, nhưng có nhân vật phụ hẹo. Không có sinh tử văn, cẩu huyết, NTR hay nữ phụ độc ác. Có yếu tố bách hợp.

Công thực sự mắc bệnh nan y, nhưng vì đây là bối cảnh võ hiệp nên có thần y có kỳ tích, có thể chữa khỏi.

Bối cảnh về ngục chiếu và Trấn Phủ Tư trong truyện được lấy cảm hứng từ Bắc Trấn Phủ Tư và Đông Xưởng ngục chiếu thời Minh.

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 1!

🐟: Má ơi vừa vào đã thấy cảm vũ phu bạo lực gia đình, cái giá của việc yêu trai gia trưởng là bị ảnh gõ cho hết cứu nha, nhường mí bà hết đó 🤗😘😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play