Shipper: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
Ánh sáng và bóng tối phân đôi, một bước đạp ra đã là ranh giới ngày đêm.
Tiền sảnh Trấn Phủ Tư đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh địa ngục âm u, rùng rợn trong phòng tra khảo.
Lúc này, bên trong tiền sảnh, một vị trưởng giả khoác áo bào tím, thắt đai ngọc đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa. Dù tuổi tác đã cao, phong thái ông ta không những không suy giảm mà còn thêm phần sâu lắng, uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Thiệu Chân đang trầm tư khẽ cau mày, hơi ngước mắt lên, lập tức toát ra khí thế bất phàm.
“Huống Nhi đến rồi!”
Thấy người đến là Nghiêm Huống, tể tướng đương triều Hàn Thiệu Chân chủ động đứng dậy đón tiếp, áo bào tím phất nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị vốn đầy uy nghiêm bỗng chốc đổi thành nụ cười hòa ái.
Hàn Thiệu Chân mỉm cười hiền hậu: “Huống nhi, lão phu đã gửi thư ba lần rồi, con đứa nhỏ này, sao chẳng hồi âm lấy một bận?”
“Vết thương thế nào rồi? Thuốc bổ gửi đến có dùng được không?”
“Đừng có suốt ngày lui tới chốn ô uế này, mấy việc vụn vặt như thẩm vấn phạm nhân cứ giao cho thuộc hạ xử lý là được, hà tất chuyện gì cũng phải tự mình ra tay…”
“Hàn tướng công.” Nghiêm Huống cắt ngang lời ông ta, mất kiên nhẫn nhìn người có vài phần giống mình về dung mạo.
Khác với vẻ lạnh lùng khi đối mặt với Trình Như Nhất lúc trước, lúc này trong ánh mắt hắn còn mang theo vài phần phức tạp và do dự.
Giọng hắn lạnh lùng, nói thẳng: “Nếu là công vụ, xin tướng công trình công văn tại đây. Nếu là chuyện khác, sự vụ trong tư bận rộn, thứ cho hạ quan không thể phụng bồi.”
“Công vụ gì chứ…”
Hàn Thiệu Chân quét mắt nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai rồi mới thò đầu tới: “Ây dà, ta tìm con, chẳng lẽ không thể vì chuyện riêng tư sao?”
Nghiêm Huống lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Hàn Thiệu Chân, sắc mặt dường như càng thêm khó coi, vừa chán ghét lại như muốn trốn tránh.
Hắn mở miệng, giọng còn lạnh hơn khi nãy: “Ti chức xuất thân hèn mọn, nào dám cùng Hàn tướng luận chuyện riêng? Nếu cái ‘tư’ trong lời tướng công là ‘kết đảng mưu lợi’, thì ti chức vừa thẩm tra xong trạng nguyên khoa này, có hắn làm gương, Nghiêm mỗ càng không dám nảy sinh tâm tư đó. Cũng mong tướng công biết quý trọng danh tiếng, đừng vì ham cái lợi nhất thời mà trái ý thánh thượng.”
Hàn Thiệu Chân bị hắn nói cho nghẹn lời, nhưng trông có vẻ đã quen, bất đắc dĩ liên tục gật đầu: “Được được được…! Vậy cứ coi như lão phu tan triều đi ngang qua Trấn Phủ Tư, ghé vào xin chén trà cũng không được sao! Phải rồi, nhắc đến tên trạng nguyên đó, con liệu mà coi chừng, đừng để hắn chết mới được…”
Hàn Thiệu Chân vừa nói vừa mừng rỡ chắp tay: “Giờ hắn rơi vào tay con, đúng là trời giúp ta! Đây chính là cơ hội tốt để lật đổ Viên…”
“Hàn tướng công.” Nghiêm Huống lại một lần nữa cắt ngang, đáy mắt vốn tĩnh lặng như nước nay hiếm hoi lộ ra một tia giận dữ: “Tướng phủ ở Nam thành, tướng gia tan triều hồi phủ, đi qua Trấn Phủ Tư thì có vẻ không thuận đường lắm đâu.”
“Còn nữa, tướng gia chú ý lời nói. Trấn Phủ Tư là của bệ hạ, không phải của Nghiêm mỗ, lại càng không phải của Hàn tướng công, chẳng thể giúp ngài được chút nào.”
Hàn Thiệu Chân nghe vậy chỉ nhíu mày, siết chặt ngọc bội trên tay, định nói gì đó thì bỗng dưng có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Một tên ngục tốt hối hả chạy tới, trông có vẻ có chuyện gấp, nhưng khi thấy không khí nặng nề trong sảnh, hắn há miệng định nói rồi lại nuốt xuống.
“Có chuyện gì thì nói.” Nghiêm Huống liếc nhìn Hàn Thiệu Chân một cái, trầm giọng bảo ngục tốt lên tiếng.
Hàn Thiệu Chân tỏ vẻ thờ ơ, phủi nhẹ vạt áo, khôi phục dáng vẻ lão luyện, chậm rãi nói: “Nói đi, lão phu cũng chẳng phải người ngoài.”
“Vâng, ti chức tham kiến tướng gia…”
Ngục tốt kính cẩn hành lễ với Hàn Thiệu Chân, sau đó mới nói: “Bẩm Chỉ huy sứ… có chuyện không hay rồi! Đại tiểu thư Viên gia dẫn người đến, ầm ĩ đòi gặp ngài! Nàng ta nói nhất định phải được thăm trạng nguyên Trình, nếu không… nếu không cô ta sẽ…”
Nghe vậy, Nghiêm Huống cau mày tỏ vẻ khó chịu, còn Hàn Thiệu Chân thì hứng thú nheo mắt hỏi: “Nàng ta làm sao?”
“Nàng ta sẽ đập đầu chết ngay trước cổng Trấn Phủ Tư!” Ngục tốt hoảng hốt trả lời, “Nghe nói nàng vừa từ trong cung ra, ở trước mặt bệ hạ và nương nương cũng đã làm loạn một trận, đến hoàng thượng và hoàng hậu còn không làm gì được, cuối cùng nàng ta lại chạy đến đây!”
“Đích trưởng nữ của Viên Thiện Kỳ, biểu muội của hoàng hậu Tần thị. Chỉ huy Nghiêm, e là lần này ngài gặp rắc rối rồi…” Hàn Thiệu Chân vỗ vai Nghiêm Huống tỏ vẻ lo lắng, nhưng hắn lập tức tránh đi, không để ông ta chạm vào.
Hàn Thiệu Chân thấy vậy chỉ có thể lúng túng rút tay về, ho khan hai tiếng rồi nói: “Nếu Nghiêm chỉ huy có công vụ bận rộn, lão phu cũng không quấy rầy nữa, không quấy rầy nữa.” Nói xong liền xoay người định rời đi.
Nghiêm Huống do dự giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi ông ta lại.
Giọng hắn không chút cảm xúc: “Mời Hàn tướng công đi cửa Đông rời khỏi, kẻo lại bị tiểu thư nhà họ Viên vấy máu lên người.”
Hàn Thiệu Chân nghe vậy chợt cảm thấy hài lòng, định nói gì đó nhưng thấy xung quanh vẫn có người, đành nuốt lời vào trong, dẫn tùy tùng rời đi bằng cửa bên.
Nhìn theo bóng lưng áo bào tím khuất dần, trong lòng Nghiêm Huống bỗng dậy sóng.
Những ký ức thuở ấu thơ chợt ùa về. Khi đó, gương mặt trong ký ức vẫn còn trẻ trung, chưa khoác lên áo bào tím, cũng chưa mang ánh mắt thâm sâu khó lường như bây giờ.
Đó là đại thiếu gia Hàn phủ trong Hàn trang dưới quyền kinh thành. Khi ấy, ông ta anh tuấn phong nhã, dí dỏm hài hước, cùng hắn đánh cầu mã, đi chợ đèn.
Họ tuy không phải cha con, nhưng thân như cha con.
Khi đó, ông ta đã nói với hắn: “Huống Nhi, bá phụ sẽ bảo vệ con cả đời này!”
Lời vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng cảnh còn người mất.
Ngục tốt bên cạnh sốt ruột nhắc nhở: “Chỉ huy… làm sao đây? Tiểu thư Viên gia vẫn còn ở bên ngoài náo loạn kìa!”
Nghiêm Huống bị kéo trở lại thực tại. Hiện tại, đại án vừa xảy ra, bên trong có một tên trạng nguyên xui xẻo đang chờ hắn dùng cực hình hầu hạ; bên ngoài lại có một tiểu thư không biết trời cao đất dày, đang ầm ĩ đòi gặp Diêm Vương gia như hắn.
Án lớn vừa khởi, trước triều hậu cung, ánh mắt khắp nơi đều dõi theo hắn, hắn nào có thời gian đi nhớ lại những chuyện hoang đường đã phủ bụi mấy chục năm?
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội bùng nổ ngay trong lồng ngực Nghiêm Huống!
Sắt đá lạnh lùng như Diêm La phán quan cũng không chịu nổi… Hắn cắn răng nén lại tiếng rên đau đớn, gân xanh nổi đầy trên trán, đưa tay ấn mạnh lên ngực, cố gắng đè cơn đau xuống!
Ngục tốt thấy vậy thì giật nảy mình: “Chỉ huy! Ngài… ngài sao thế này!?”
Hắn vội vàng bước lên muốn đỡ, nhưng Nghiêm Huống lại lùi hai bước, đột ngột quay đầu, hộc ra một ngụm máu đỏ tươi xuống đất.
“Chỉ huy…! Ti chức … để ti chức đi… đi mời đại phu!”
Ngục tốt bị cảnh tượng này dọa cho hoảng hốt! Hắn nghĩ bụng, trong Trấn Phủ Tư này ai mà không biết Nghiêm chỉ huy mạng lớn số cao? Ngay cả sổ sinh tử của Diêm Vương dưới địa phủ e là cũng chưa có tên hắn, thế quái nào mà bây giờ lại đang yên đang lành mà hộc máu!?
Nghiêm Huống vịn vào ghế, cố gắng trụ vững. Hơi tanh ngọt tràn ngập khoang miệng làm hắn buồn nôn, hắn liền vươn tay quờ quạng lấy một chén trà trên bàn, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhắm hờ mắt, ngồi bệt xuống đất.
Bên tai vốn im ắng, nhưng bỗng nhiên tiếng chém giết vang lên… như có ngọn lửa lớn thiêu đốt xà nhà, nổ lách tách.
Mồ hôi lạnh túa đầy trán, Nghiêm Huống siết chặt tay thành nắm đấm. Không rõ vì đau đớn hay vì ảo giác, hắn đấm mạnh xuống mặt đất.
Lúc này, bên tai lại vẳng đến tiếng gió rét gào thét, từng đợt tiếng kêu than vang vọng khắp núi, nhất thời không phân biệt được là tiếng gió rít hay tiếng người gào thét thảm thiết.
Hắn không nhịn được, bật ra một tiếng rên đau đớn, khóe miệng lại trào máu, đến khi mở mắt ra, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ.
Nghiêm Huống đưa tay quệt vết máu nơi khóe miệng, trầm mặc nhìn về phía phòng tra tấn.
Trình Như Nhất , ngươi và ta đều là quân cờ, chỉ khác là người nắm bàn cờ này…
Kẻ chiến thắng, là ta.
————————
Nói đến điều kiện trong ngục Trấn Phủ Tư, so với địa ngục thực sự chắc cũng không khá hơn là bao.
Vì Nghiêm Huống có việc không ở đây, việc thẩm vấn Trình Như Nhất buộc phải tạm hoãn. Hắn bị đám ngục tốt tùy tiện quẳng lên một đống rơm lộn xộn, nơi đó vẫn còn vương vết máu của những “tiền bối” đi trước.
Trên bức tường ẩm ướt lạnh lẽo cũng đầy dấu vết cào cấu do những “tiền bối” ấy để lại.
Ngục thất bốn phía bịt kín, không một tia sáng lọt vào.
Có lẽ, loại người như mình, tim đen phổi đen, đúng là nên thối rữa mà chết ở cái nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này chăng?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Như Nhất khi hắn lần nữa tỉnh lại.
Không nhớ rõ mình đã hôn mê bao lâu, lúc này chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, nhưng cơ thể lại nóng ran. Hắn thử chống người dậy, nhưng không có chút sức lực nào.
“Sắp chết rồi nhỉ? Lần này thật sự sắp chết rồi…” Hắn lẩm bẩm, lại cố gắng giãy giụa hai lần, xác nhận mình hoàn toàn không thể dậy nổi mới thỏa mãn thở phào một hơi.
“Mau lên đi, mau lên đi… chết rồi là xong hết, chết rồi là giải thoát.”
Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, ý thức cũng theo đó mà dần dần chìm xuống. Trình Như Nhất nhắm mắt lại, khung cảnh huy hoàng ngày mình đỗ Trạng nguyên vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Vậy mà… vậy mà cớ sao lại sa cơ đến mức này?
“Hào hoa phù thế, tan như sương sớm chẳng vết tích, chỉ còn sương lạnh khổ ải… Ài, chẳng để người đi.”
Y thở dài than thở, càng nghĩ càng thấy khó chịu, mặt mày hiện rõ vẻ u sầu, sắp bật khóc.
“Trạng nguyên lang đúng là có nhã hứng thật.” Nghiêm Huống cất tiếng.
“……?”
Giọng thúc hồn của Diêm Vương bất chợt vang lên, Trình Như Nhất sợ đến mức bật dậy, cố gắng lùi sâu vào góc tường. Không may chạm vào vết thương, đau đến hít vào từng hơi lạnh.
Ánh lửa từ chiếc đèn dầu đột ngột chiếu vào ngục thất, soi rõ gương mặt Diêm Vương băng giá ngoài cửa lao.
Vừa thấy mặt hắn, Trình Như Nhất cảm giác vết thương khắp người lại càng đau hơn.
“Nghiêm… Nghiêm Huống.” Bị sốt đến mê man, y cũng to gan hơn, cắn răng nhướng mày: “Ta… ta không sợ ngươi.”
Lách cách—cửa lao mở ra.
Nghiêm Huống bước vào, đặt đèn dầu lên bàn, đồng thời chắp tay sau lưng, cúi người nhìn xuống kẻ Trạng nguyên chật vật thảm hại trước mặt.
Hắn lặng lẽ quan sát một lúc, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt đối phương, trầm giọng nói: “Không sợ ta, vậy ngươi run cái gì?”
“Lạnh, lạnh quá… Oái!”
Nghiêm Huống đột nhiên khép hai ngón tay lại, áp lên trán Trình Như Nhất . Y giật bắn mình, hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Nghiêm Huống hờ hững liếc nhìn, chậm rãi nói: “Nóng thế này, xem ra Trạng nguyên lang thật sự lạnh đến phát run rồi.”
“Ồ… Sắp xuống chầu Diêm Vương thật rồi, sao ta còn phải sợ một Diêm Vương giả như ngươi? Bỏ ra…” Trình Như Nhất vừa nói vừa gắng sức nhấc cánh tay lên, căm phẫn gạt ngón tay hắn ra.
Nghiêm Huống không giận cũng chẳng cáu, càng không giống như hắn tưởng mà nổi đóa, đánh đập mình một trận. Chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn bàn tay yếu ớt lắc lư trên cổ tay Trình Như Nhất , nét mặt trầm lặng, cảm xúc không rõ.
Hắn lạnh giọng hỏi: “Tay này gãy thế nào?”
Trình Như Nhất như nghe được chuyện nực cười, cười gượng: “Ngày đầu vào Trấn Phủ Tư đã bị đám đầu trâu mặt ngựa dưới trướng ngài bẻ rồi… Sao thế, chẳng lẽ không phải do ngài ra lệnh à?”
Nghiêm Huống cau mày, không vui. Nghĩ bụng đôi tay này từng viết bao bài văn đẹp đẽ, chữ nghĩa rồng bay phượng múa, nếu cứ thế phế đi thì quả thật đáng tiếc.
Bất chợt, hắn vươn tay siết lấy cổ tay Trình Như Nhất .
Đau đến nghiến răng nghiến lợi, Trình Như Nhất liên tục kêu lên: “Ngươi, ngươi, buông tay… Ta có thể khai đều đã khai hết rồi…”
“Hức aa…!”
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Trình Như Nhất lập tức gào lên thảm thiết. Cổ tay hắn đã tê dại đến mất cảm giác, nhưng tay còn lại lại bị Nghiêm Huống giữ chặt.
Trình Như Nhất phát điên, hét lên: “Nghiêm Huống…! Ngươi, ngươi là Diêm Vương La Sát! Ngươi mất hết lương tâm, ngươi không được ch— Tên khốn…”
Lời chưa dứt, lại vang lên một tiếng “rắc”.
Lần này, đau đến mức suýt cắn trúng lưỡi, nước mắt cũng bị ép ra vài giọt, run rẩy bám lấy hàng mi.
“Ngươi ngươi ngươi… chết không yên lành, chết không yên lành… ngươi…”
Trình Như Nhất mắng chửi loạn xạ, nhưng bỗng phát hiện cơn đau nơi đôi tay dần lui bớt, thay vào đó là một cảm giác tê tê. Y thử nhúc nhích ngón tay, nâng cổ tay lên…
… Có thể cử động rồi?
Y im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: “Thế thì… thế thì chúc ngươi, trước khi chết không yên lành, cũng… cũng sống thật lâu đi…”
Nghiêm Huống hờ hững đáp, giọng điệu nghiêm túc như đang bàn luận chính sự: “Với điều kiện nhà lao thế này, vết thương của ngươi sẽ liên tục nhiễm trùng, khó lành lại. Cơn sốt sẽ không dứt, toàn thân ngứa ngáy. Qua một ngày nữa, sẽ mưng mủ, sưng đỏ, đau đớn đến không thiết sống nữa.”
Trình Như Nhất nghiến răng ken két: “... Ta rút lại lời vừa nói, ngươi… ngươi vẫn cứ chết không yên lành đi.”
Nghiêm Huống vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói: “Người mong Nghiêm mỗ chết không yên lành, từ Trấn Phủ Tư có thể xếp thành hàng dài đến tận cửa Nam thành. Loại người như ta, mệnh vốn ngắn, số định sẵn chẳng được chết tử tế, chẳng cần Trạng nguyên lang phải hao tâm nguyền rủa.”
Trình Như Nhất hiểu rõ, Nghiêm Huống cứ mở miệng ngậm miệng đều gọi y là “Trạng nguyên lang”, không phải vì còn nhớ đến công danh ngày trước, mà là một kiểu tra tấn khác… đâm thẳng vào tim y mà thôi.
Y hừ lạnh, khinh khỉnh cười: “Diêm Vương sống xuống âm gian, chẳng qua chỉ bỏ đi một chữ ‘sống’, vẫn cứ đáng sợ như cũ.”
Nghe vậy, Nghiêm Huống bỗng ghé sát hơn, siết cằm y, nghiêm túc hỏi: “Ta thực sự đáng sợ đến thế sao?”
“Đáng… đáng sợ cực kỳ, hận cực kỳ. Nghiêm đại nhân có hài lòng không?” Trình Như Nhất cam chịu nhắm mắt, đáp.
Nghiêm Huống nghe vậy không nói gì, chỉ lấy từ trong ngực ra một lọ sứ men lam, đổ ra một viên thuốc cỡ móng tay rồi đưa qua.
Trình Như Nhất sững người một lúc, sau đó mím môi hỏi: “Nghiêm đại nhân, đây là gì?”
Nghiêm Huống không trả lời, chỉ đưa viên thuốc lại gần hơn, lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Tay không phải đã nối lại rồi sao? Sao, còn muốn ta đút cho ngươi à?”
Trình Như Nhất vội vàng lắc đầu: “Không… không dám phiền Nghiêm đại nhân…”
Nghiêm Huống gật đầu: “Lúc mới uống vào có thể sẽ hơi đau.”
Nghe vậy, Trình Như Nhất thở dài một hơi, lòng lạnh đi.
Xem ra đây chắc chắn là thuốc độc.
Quả nhiên, Diêm Vương không thể có lòng trắc ẩn. Việc giúp hắn nối lại cánh tay, chẳng qua chỉ là không muốn làm bẩn tay mình mà thôi.
Vừa nghĩ, hắn vừa run rẩy nhận lấy viên thuốc, cắn răng nói: “Đa tạ Nghiêm đại nhân tiễn tiểu nhân lên đường.”
“Thật sự muốn chết đến thế sao?” Nghiêm Huống im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi.
“Nghiêm đại nhân hỏi câu này thật nực cười… Nếu có thể sống đàng hoàng, ai lại muốn chết?”
Trình Như Nhất siết chặt viên thuốc, cả người run lẩy bẩy, ngay cả mí mắt cũng giật không ngừng.
Nhưng lúc này, hắn thực sự muốn chết. Vì sợ hãi những cực hình tàn khốc trong Trấn Phủ Tư, vì đời này của hắn đã quá nhơ nhuốc, không thể nào rửa sạch.
Thế nhưng, khi thực sự đối mặt với cái chết, bản năng sợ hãi và sự không cam lòng vẫn dâng lên.
Chỉ là thoáng do dự trong chốc lát, cuối cùng Trình Như Nhất vẫn nắm chặt viên thuốc, nuốt trọn xuống.
Không còn đường cứu vãn nữa, cuộc đời nát bét này.
Y chịu đựng cơn đau trên cơ thể, dựa vào chân tường chậm rãi nhắm mắt, nước mắt làm ướt hàng mi dài, nhưng rất nhanh đã bị thân nhiệt cao bốc hơi sạch.
Y bật cười, cười điên loạn. Cười thế gian này nực cười, cũng cười chính bản thân y càng nực cười hơn.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 1!
🐟: Anh chồng 'vũ phu’ và chàng vợ overlinhtinh của hắn.