Edit :Ngọc Trúc
Tiểu Văn và Tiểu Hòa không để Vũ Văn Thanh phải chờ lâu, rất nhanh đã mang cơm lên. Một đĩa gà xào ớt, một đĩa thịt thái lát xào, một chén nước cơm kèm theo hai cái bánh bao—đơn giản nhưng lại đúng là cách ăn mà Vũ Văn Thanh thích.
Khi những món ăn còn nóng hổi được bưng lên, mùi thơm lan tỏa khiến Vũ Văn Thanh vốn không cảm thấy đói bụng cũng đột nhiên nhận ra mình thật sự rất đói. Nghĩ lại, hắn mới nhận ra mình đã hai ngày chưa ăn cơm đâu.
Khi Vũ Văn Thanh bắt đầu ăn, hắn không để ý lắm, nhưng chỉ một lúc sau, hắn nhận ra tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn mình ăn. Hắn nuốt nước miếng một cách không tự nhiên, rồi nhìn về phía Tiểu Hòa và những người khác, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thực ra, Tiểu Hòa chỉ là muốn nhìn Vũ Văn Thanh ăn, cảm nhận sự vui mừng vì chủ tử cuối cùng cũng đã trở về. Thế nên khi thấy Vũ Văn Thanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, hắn lập tức cười hì hì, khoát tay: "Không có chuyện gì đâu, chủ tử, ngài cứ ăn đi."
Những người khác cũng có cùng ý nghĩ, nên Vũ Văn Thanh lại cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng trong lòng bắt đầu suy đoán liệu có phải họ đang đợi hắn ăn xong để tra hỏi hay không. Nếu vậy, hắn nên trả lời thế nào đây…
Sau khi cơm nước xong, xúc miệng xong, hắn cầm chén trà lên, chờ bọn họ mở miệng hỏi. Thực ra, rất nhiều người muốn biết vì sao hắn lại mất tích hai ngày. Nếu là trước đây, Tiểu Hòa chắc chắn sẽ thừa dịp này mà lập tức hỏi ngay, nhưng vì đã bị Tư Mã Nam Minh nhắc nhở nhiều lần, hắn hiểu rõ chuyện của chủ tử không phải là thứ mà một hạ nhân như hắn có thể tùy tiện hỏi đến. Thế nên dù trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, hắn vẫn phải nhịn xuống, không dám mở miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play