Edit :Ngọc Trúc
Vũ Văn Thanh nhìn về phía Tư Mã Nam Minh, nói: “Nếu thuộc hạ của ngươi đã đến, vậy sau này chúng ta lên núi sẽ an toàn rồi.”
Tư Mã Nam Minh liếc nhìn hắn một cái rồi đáp: “Ừ, ngươi cứ yên tâm lên núi, sẽ không có ai làm khó ngươi đâu.”
Nghe vậy, Vũ Văn Thanh vốn rất vui, nhưng nghĩ lại liền không khỏi thở dài: “Trước kia ta vẫn nghĩ săn thú trường bỏ hoang, chẳng ai lui tới. Giờ xem ra nơi này cũng không phải không có người dòm ngó, về sau vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Hắn vốn định xem săn thú trường như sân sau của mình mà sử dụng, nhưng sự xuất hiện của Tư Mã Nam Minh khiến hắn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Một lần đã có người đến thì e rằng sẽ có lần sau, vì thế lên núi vẫn phải cẩn trọng. Ý nghĩ này thực sự khiến hắn chẳng vui nổi.
Tư Mã Nam Minh nhìn hắn thật sâu, rồi nói: “Ta nói rồi, sau này ngươi cứ yên tâm đi.”
“Hửm?” Vũ Văn Thanh thoáng nghi hoặc nhìn đối phương. Thấy vẻ chắc chắn trên gương mặt hắn, liền hiểu ra ý nghĩa trong lời nói – Tư Mã Nam Minh đang hứa hẹn sẽ giúp hắn dọn sạch chướng ngại. Điều này làm Vũ Văn Thanh vô cùng bất ngờ. Dù đối với Tư Mã Nam Minh mà nói, việc này không khó, chỉ cần cử một thuộc hạ theo dõi săn thú trường, phát hiện có người tiến vào thì báo cho hắn một tiếng là được. Nhưng… rất rõ ràng, đây là việc tốn thời gian. Hơn nữa, chính hắn cũng không biết mình sẽ bị giam trong lãnh cung bao lâu. Vậy nên, chừng nào còn ở đây, hắn vẫn cần một môi trường an toàn để lên núi. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải điều khiến hắn bận tâm nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT