Edit :Ngọc Trúc
Đối với việc Tư Mã Nam Minh quyết định tiếp tục ở lại lãnh cung sau khi vết thương hồi phục, Vũ Văn Thanh thực sự cảm thấy rất bất ngờ. Dù sao thì, bất kể khí chất xung quanh người này hay hành vi, lời nói cùng cách ăn mặc thường ngày, đều cho thấy đối phương không phải người đơn giản. Mà một người có khả năng là thủ lĩnh của tổ chức bí mật nào đó lại lựa chọn ở lại nơi hẻo lánh đơn sơ như lãnh cung sau khi bị trọng thương, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Vũ Văn Thanh tự nhiên cũng không ngoại lệ, trong lòng cân nhắc nguyên nhân đối phương lưu lại. Tất nhiên, bất kể mục đích là gì, âm mưu hay kế hoạch, chỉ cần không gây nguy hại đến bản thân hay Tiểu Hòa, thì với hắn, tất cả đều không quan trọng. Việc cân nhắc âm mưu chẳng qua cũng chỉ là cách giết thời gian khi nhàm chán mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mã Nam Minh đang chăm chú đọc sách với vẻ mặt bình thản, đôi khi Vũ Văn Thanh không nhịn được nghĩ: “Xem một người hoàn toàn không biết thân phận đối phương là gì như bằng hữu, thật sự là một chuyện kỳ lạ.”
Tính cách của Vũ Văn Thanh nếu nói dễ nghe là lạnh nhạt, nói khó nghe chính là hờ hững. Từ nhỏ đến lớn, người qua lại bên cạnh hắn không ít, nhưng người thực sự được hắn xem như bằng hữu không vượt quá ba người, hơn nữa đều là tình bạn hơn mười năm. Chính hắn hiểu rõ tính cách mình, vậy nên việc coi Tư Mã Nam Minh là bằng hữu trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, Tư Mã Nam Minh ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Vũ Văn Thanh đối diện với ánh mắt đó, thậm chí có thể đọc ra ý nghi hoặc trong đôi mắt không biểu cảm kia, điều này khiến hắn có chút bội phục chính mình.
Vũ Văn Thanh khẽ nhếch môi cười, “Không có gì.” Sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, “Ta ra ngoài một lát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT