Edit Ngọc Trúc
Từ khi Vũ Văn Thanh bị bắt đi, toàn bộ hoàng cung trở nên u ám và ngột ngạt hơn bao giờ hết, đặc biệt là trong cung điện của Tư Mã Nam Minh. Tất cả cung nhân hầu hạ đều không dám thở mạnh, ngay cả đi lại cũng dè dặt hơn thường ngày.
Ngũ Hỉ đứng bên ngoài phòng nghị sự, trong lòng thấp thỏm không yên. Đế quân đang nổi giận, không cho bất kỳ ai vào hầu hạ, ngay cả hắn cũng bị đuổi ra ngoài. Ngũ Hỉ biết, tất cả là vì chuyện của Hoàng phu. Đế quân không chỉ lo lắng mà còn vô cùng tự trách.
Trong đại điện, sự yên lặng đến đáng sợ khiến người ta cảm thấy áp lực. Tư Mã Nam Minh vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Đúng vậy, hắn thực sự tự trách. Nếu không phải vì hắn quá bận tâm nhiều việc, khiến Vũ Văn Thanh phải tự mình đối mặt với những kẻ mà y vốn không muốn gặp, thì có lẽ y đã không cảm thấy bức bối đến mức muốn rời cung giải sầu. Nếu không phải vì hắn… Nếu không phải vì hắn đã khiến y thất vọng, thì y cũng sẽ không gạt hắn để lén xuất cung.
Tư Mã Nam Minh đưa tay che mắt, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy nỗi đau:
“Nếu không phải vì ta khiến ngươi thất vọng… thì dù có muốn ra ngoài, ngươi cũng sẽ dẫn ta theo cùng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play