Shipper: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
Cỗ máy gõ chữ vô cảm: “Cày chữ không?”
Hà Như Ca liếc nhìn tin nhắn vừa nhận trên QQ, lúc này mới nhận ra mình đã đắm chìm trong game suốt một thời gian.
Ban đầu, cậu bị kẹt ở phân đoạn tình cảm, muốn chơi game để tìm cảm hứng. Sau đó, ánh mắt cậu rơi ngay vào biểu tượng màu hồng đáng yêu của "Người yêu của riêng bạn". Dù trông có vẻ xa lạ, nhưng dạo trước Hà Như Ca đã tải cả đống game, chắc là lúc đó không để ý mà tải luôn.
Thế rồi, cậu bị chàng quân nhân trên màn hình mở đầu mê hoặc đến quay cuồng, lại còn bị một bé hổ trắng vừa dữ dằn vừa đáng yêu làm tim run rẩy, thế là hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi này.
Cảm hứng viết lách? Một chút cũng không có. Giờ trong đầu toàn là bé hổ trắng.
“Chơi game tới giờ suýt quên mất việc gõ chữ rồi. Nào nào nào, gõ chữ thôi!”
Hà Như Ca là một tác giả toàn thời gian, đóng đô trên trang Tấn Giang, chuyên viết truyện ngôn tình. Hiện tại, cậu đang viết quyển thứ ba. Hai quyển trước phản hồi khá bình thường, nói trắng ra là không nổi. Nhưng quyển thứ ba lại có tiềm năng bùng nổ, từ khi lọt bảng xếp hạng, lượng lưu trữ tăng vọt như tên lửa, vượt xa các truyện cùng kỳ.
Vậy nên Hà Như Ca đã đưa ra một quyết định táo bạo—tốt nghiệp xong lập tức viết toàn thời gian.
Toàn thời gian, đồng nghĩa với việc tránh tiếp xúc với người khác, đồng nghĩa với việc tránh được rắc rối.
Gương mặt này của cậu, chính là một phiền phức lớn.
Hà Như Ca đẩy gọng kính, dẹp hết suy nghĩ linh tinh, tập trung gõ chữ. Dù cậu đã có ba vạn chữ tồn kho, nhưng ngày nào cũng như một chú ong chăm chỉ, nghiêm túc cày một vạn chữ, sung sướng ném bản thảo vào kho lưu trữ.
Ba tiếng sau, gõ xong 4k chữ, cậu quyết định mở game thư giãn một chút. Dù sao thì, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp vẫn là quan trọng nhất.
Vẫn là màn hình mở đầu quen thuộc với chàng quân nhân đầy mê hoặc. Thời gian trong game đồng bộ với thực tế, Hà Như Ca thuần thục thực hiện nhiệm vụ cho ăn trưa. Khi đến ô số 19, cậu mở nắp lên, nhưng không nghe thấy tiếng kêu "chíp" vang dội như mọi khi.
Cậu nhớ rõ cư dân ô số 19 có đôi mắt đỏ rực và luôn kêu chíp chíp không ngừng. Cậu đoán đó hẳn là một bé thỏ.
【Số 19 bị bệnh, bạn chọn:
A. Tuân thủ quy tắc của "Kế hoạch Băng Giá", phớt lờ số 19.
B. Mở ô nhốt (hành động này sẽ tiêu hao 『Thiết bị gây nhiễu giám sát dùng một lần 1』 】
Hà Như Ca mở phần lưu trữ, thấy có bốn ô lưu trữ trống, thế là cậu lưu game lại trước, rồi làm theo cảm tính, chọn B.
Cánh cửa ô số 19 bật mở. Trên chiếc đệm bông, một bé thỏ trắng đang nằm co ro, liên tục hắt hơi, cái đầu nhỏ gật gù theo từng cơn hắt hơi, hai cái tai dài cũng rung lắc theo nhịp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nó lập tức co rúm vào góc, cái mũi bé xíu run rẩy liên hồi, đôi mắt đỏ ngước lên nhìn Hà Như Ca đầy cảnh giác.
Số 19
【Số 19 bị nhiễm trùng đường hô hấp, có muốn tiêu hao 『Thuốc thông thường *1』 không?】
【Có】
【Không】
Đã tốn một món đạo cụ rồi thì cũng chẳng tiếc tốn thêm món thứ hai, Hà Như Ca sử dụng 『Thuốc thông thường *1』. Một viên thuốc màu vàng xuất hiện trong tay, cậu nhấn nút cho ăn.
Bé thỏ trắng ốm yếu nhìn chằm chằm viên thuốc, hít hít cái mũi nhỏ, bỗng dưng có chút tinh thần, liền há miệng nuốt ngay.
Nhưng sau khi nhai vài cái, nó lập tức phát ra một tiếng "gù gù" giận dữ đầy khó tin, sau đó ra sức "phì phì phì", cố gắng nhổ viên thuốc ra. Tiếc là, nó đã không thành công.
Số 19
【Chíp chíp gù gù chíp chíp gù gù chíp—『Dịch nghĩa: Đắng quá đắng quá không ngon chút nào hu hu hu』】
Bé thỏ trắng cụp tai xuống đầy tủi thân, lén lút liếc Hà Như Ca một cái đầy uất ức. Thấy cậu không có động tĩnh gì, nó cẩn thận kéo ổ bông vào góc, rồi từ trong ổ moi ra một thứ… giấy gói kẹo?
Mảnh giấy mà bé thỏ lật qua lật lại, còn trân trọng liếm vài cái, giống hệt với giấy gói kẹo trong gói quà tân thủ.
Hà Như Ca ngỡ mình hoa mắt, cậu nhấn chuột vào mảnh giấy—
【Tên】: Giấy gói kẹo
【Nguồn gốc】: Gói quà tân thủ
【Trạng thái】: Ẩm ướt
【Đánh giá】: Đây là một mảnh giấy gói kẹo vô giá trị, nhưng số 19 rất thích nó.
Là kẹo của cậu thật!
Nhưng cậu nhớ rõ là mình đã đưa viên kẹo đó cho bé hổ trắng rồi mà? Sao lại xuất hiện ở đây?
Hà Như Ca quan sát kỹ ô nhốt, phát hiện trên bức tường sắt có một lỗ thông hơi rất nhỏ—vừa đủ để ném một viên kẹo qua.
Chỉ là lỗ thông hơi nằm khá cao, những bé con này chắc chắn không với tới được.
Cậu đưa ra một giả thuyết táo bạo: bức tường bên trái của ô số 19 chính là bức tường bên phải của ô số 20, bé hổ trắng đã ném viên kẹo qua lỗ thông hơi vào ô số 19.
Nhưng… tại sao bé hổ trắng lại làm vậy?
Hà Như Ca nhất thời chưa nghĩ ra. Cậu lo nếu để giấy gói kẹo bị phát hiện, có thể sẽ gây ra rắc rối, thế nên đã thu nó lại.
Trên màn hình, bé thỏ trắng vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn Hà Như Ca, muốn giành lại món đồ yêu quý. Nhưng với lòng gan bé xíu của mình, nó không dám hành động.
Hai mắt long lanh nước, nó co người vào góc, tủi thân nhìn "tên đại ác nhân" Hà Như Ca rời đi.
Còn "đại ác nhân" Hà Như Ca thì nhìn màn hình, tự lẩm bẩm: “Thuốc đắng dã tật đó nhóc ngốc, vậy là tôi bỏ công giúp cậu mà lại bị xem là người xấu sao?”
Cậu bất đắc dĩ thở dài.
Vừa dứt lời, trên giao diện trò chơi đột nhiên xuất hiện hiệu ứng pháo hoa rực rỡ—『Cửa hàng tình yêu chính thức khai trương!』
Hà Như Ca: “……?!”
*
Tịch Quy Xán nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, cảm giác có chút kỳ lạ.
Từ khi nắm quyền cao chức trọng, tuy không đến mức khách khứa tấp nập, nhưng những kẻ tặng quà cũng nhiều không kể xiết, từ kỳ trân dị bảo cho đến giáp máy tối tân, thứ gì cũng có.
Chỉ duy nhất không ai tặng anh một món quà… "xoàng xĩnh" thế này.
Như trò chơi trẻ con vậy.
Anh cúi đầu nhìn đôi móng vuốt bé xíu của mình, chẳng cảm thấy bản thân có thể bị một viên kẹo mua chuộc.
Người trước mặt dường như có chút thất vọng, đặt viên kẹo xuống đất, sau đó đứng dậy rời đi. Động tác đóng cửa rất nhẹ nhàng, khiến Tịch Quy Xán bất giác nghĩ đến hai chữ "nho nhã".
Cánh cửa sắt khép lại, bóng tối lại bao trùm mọi thứ. Khi thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác sẽ bù đắp vào, cậu nghe thấy âm thanh "gù gù chíp chíp" từ phòng bên cạnh—giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại hai từ "khó chịu" và "mẹ ơi".
Tịch Quy Xán nhớ rất rõ số 19—mẫu thí nghiệm đầu tiên phải bỏ mạng.
Đứa trẻ đó đã khóc suốt một ngày trời, đến đêm cũng không ngừng gào thét. Sau đó, nó bỗng nhiên im lặng, cậu cứ tưởng là khóc mệt rồi, cho đến khi nhân viên mang thi thể nó đi xử lý, cậu mới nhận ra nó đã chết vì bệnh.🥺
Nếu trò chơi này đủ chân thực, bé thỏ con trong ô số 19 cũng sẽ lặng lẽ chết đi, giống như những đứa trẻ khác trong cô nhi viện. Dù lúc còn sống có khóc lóc thảm thiết thế nào, khi chết đi cũng chẳng ai thèm để tâm.
…Đây chỉ là một trò chơi thôi. Cậu tuyệt đối không phải kẻ mềm lòng muốn ra tay cứu người.
Tiểu hổ trắng hờ hững trở mình, đè bẹp tai trái xuống. Nhưng tiếng khóc bên tai phải vẫn dai dẳng không ngừng.
Tịch Quy Xán bỗng nhiên bật dậy.
Mình không phải thương hại gì hết, chỉ là thấy nó quá phiền thôi.
Miếng đệm thịt hồng hồng khẩy nhẹ viên kẹo, tiểu hổ trắng vung móng vuốt đập mạnh vào nó—
Giống như đã được tính toán chính xác từ trước, viên kẹo lướt qua khe thông hơi nhỏ xíu, "bộp", rơi vào trong ô số 19.
"Chíp!!!" Một tiếng thét hoảng hốt vang lên.
Chỉ một lát sau, tiếng khóc liền biến mất, thay vào đó là giọng vui vẻ khẽ ngân nga: "Ngọt ngọt nè~".
Đứa bé con dễ dỗ này không còn khóc nữa.
Tịch Quy Xán lặng lẽ nằm sấp trong ổ bông, đôi mắt xanh lam bỗng trở nên lạnh lẽo, tựa như băng tuyết cắt da cắt thịt.
Những kẻ như bọn họ, trong quãng đời ngắn ngủi chưa từng được ai đối xử dịu dàng.
Vậy nên chỉ cần một viên kẹo là đủ để xoa dịu.
Nhưng rất nhiều khi… lại chẳng có lấy một viên kẹo nào.
Nực cười. Thật đáng thương và nực cười.
Đáng thương.
Và, nực cười.
Đầu lưỡi chợt cảm nhận được một vị đắng nhàn nhạt. Trong căn phòng tối mịt, một nỗi chua xót không tên dần lan tỏa trong lòng, rồi từng chút một thấm vào ngũ tạng, thấm vào tứ chi, dường như len lỏi đến từng ngóc ngách trong cơ thể.
Cơn bão lại nổi lên trong biển tinh thần.
Mơ hồ, cậu dường như nghe thấy tiếng ô số 19 bị mở ra, cùng với đó là tiếng kêu vừa sợ hãi vừa phẫn nộ của bé thỏ con.
Không biết lại bị bắt nạt ra sao nữa.
【Bíp—Hệ thống phát hiện biển tinh thần của người chơi xuất hiện dao động mạnh. Vì sức khỏe của người chơi, trò chơi sẽ tự động cắt đứt liên kết tinh thần!】
【Ba】
【Hai】
Giữa giọng nói máy móc của hệ thống, một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Thuốc đắng dã tật đó nhóc ngốc, vậy là tôi bỏ công giúp cậu mà lại bị xem là người xấu sao?”
Giọng điệu dịu dàng ấy, mang theo chút bất đắc dĩ đầy cưng chiều, là một sự dịu dàng có thể mê hoặc lòng người.
Trong khoảnh khắc ấy, hai bức tường sắt ngăn cách sự huyên náo trong gang tấc, cả thế giới như lặng xuống. Trong bóng tối mờ mịt, một tiếng thở dài rất nhẹ, rất nhẹ vang lên.
Tiếng thở dài êm ái, tựa như làn gió thu cuốn đi chiếc lá úa trên cành, cuốn phăng sự ngột ngạt trong lòng.
Vì những ký ức không thể nhắc đến, Tịch Quy Xán xưa nay luôn dùng ác ý lớn nhất để suy đoán con người, đặc biệt là những kẻ thuộc Cô nhi viện Tinh Hải—bẩn thỉu đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn.
Anh chưa bao giờ tin rằng trong Cô nhi viện Tinh Hải có người tốt.
Nhưng… Hà Như Ca là một ngoại lệ.
Trong căn phòng sắt tối tăm u ám, thanh niên đẩy cửa bước vào, ánh mắt khẽ hạ xuống như đang cúi nhìn chúng sinh. Mái tóc đen, đôi mắt đen, làn da trắng như tuyết—đen thì đen, trắng thì trắng, sạch sẽ đến mức không nhiễm chút bụi trần.
Có một chuyện, bây giờ Tịch Quy Xán không muốn nghĩ, sau này cũng không muốn nói với bất kỳ ai—
Khoảnh khắc cặp kính rơi xuống, khi nhìn thấy Hà Như Ca lần đầu tiên, anh đã biết yêu rồi.
---
【Bíp—Hệ thống phát hiện trạng thái tinh thần người chơi đã ổn định, dừng cưỡng chế thoát game, trò chơi tiếp tục.】
【Bíp—Độ hảo cảm đạt mức tối thiểu để mở khóa game, 『Người yêu của riêng bạn - Nhất kiến chung tình』 chính thức mở!】
Trò chơi này được phát triển bởi Cục Quản Lý Nhân Duyên 3000 Thế Giới. Trong 3000 thế giới, duyên phận thực ra đã được định sẵn. Có lẽ người định mệnh của bạn ở một hành tinh xa xôi nào đó, và điều chúng tôi có thể làm, chính là vượt qua thời gian và không gian, buộc chặt sợi tơ hồng cho các bạn!
Duyên phận có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt~
Người yêu của riêng bạn – Hà Như Ca sẽ cùng bạn bước vào hành trình lãng mạn trong game~
Người chơi thân mến, thái độ khác nhau của bạn đối với người yêu sẽ mở ra những kết cục khác nhau! Nếu muốn nhận được kết cục bí ẩn đầy bất ngờ, hãy tương tác ngọt ngào với người yêu của mình thật nhiều nhé~
※Tôi chưa từng tin vào tình yêu. Nhưng đến khi gặp em, tôi mới biết thế nào là rung động từ cái nhìn đầu tiên※
---
Tịch Quy Xán: “……?!”
---
Lời tác giả: Hình ảnh nhân vật thời thơ ấu của Tịch Quy Xán đã được đăng lên Weibo nhé~
---
Tiểu kịch trường:
Tịch Quy Xán: Cái game rác rưởi gì thế này?! Dù có chết vì bệnh! Dù có nhảy khỏi cơ giáp! Cũng tuyệt đối không tương tác ngọt ngào gì hết!
Tịch Quy Xán: …… Ngon ghê.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 3!
🐟: Tsundere chúa cũng không lại anh =)))))