Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

Cửa hàng tình yêu tràn ngập hàng hóa phong phú, có đủ mọi thứ từ đồ ăn, thuốc men cho đến cả giáp cơ giới.

Hà Như Ca nhìn giá của bộ giáp cơ giới: Trái tim nhỏ x9999

Cậu lại nhìn số dư của mình: Trái tim nhỏ x20

Hà Như Ca: "……"

Xin lỗi, làm phiền rồi.

Nếu cậu nhớ không nhầm, số lượng trái tim nhỏ hình như có liên quan đến độ hảo cảm, vậy nên việc tăng độ hảo cảm là phần thưởng sau khi cứu Tiểu Bạch Thỏ sao?

Vậy bây giờ, độ hảo cảm của Tiểu Bạch Hổ đối với cậu cũng là 20 điểm à?

Muốn kiểm tra độ hảo cảm, cần phải nhấn vào khung nổi chỉ xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch Hổ. Hà Như Ca sử dụng 【Thiết bị gây nhiễu giám sát dùng một lần】 cuối cùng, mở cánh cửa sắt và nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ với gương mặt đầy mơ hồ.

Hà Như Ca đẩy gọng kính, xác định chắc chắn rằng, trên khuôn mặt lông xù của đối phương, cậu thấy rõ ràng biểu cảm "khó tin".

Nhưng sự kinh ngạc này thoáng qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Tiểu Bạch Hổ lại khôi phục vẻ mặt vô cảm. So với bộ dạng nhe nanh múa vuốt, ánh mắt sắc bén như trước, bây giờ trông cậu ta thư giãn hơn nhiều. Chiếc đuôi khẽ đung đưa đã tố cáo tâm trạng vui vẻ của cậu ta.

Trạng thái:

【Thân thiện】: Đối với số 20, bạn là một sự tồn tại đặc biệt. Độ hảo cảm 20

【Chưa thức tỉnh】: Vẫn chưa ai phát hiện số 20 là một quái vật nhỏ, ngoại trừ bạn.

Ồ wow~

Tồn tại đặc biệt hửm~

Niềm vui trong lòng hóa thành từng con sóng lượn lờ, Hà Như Ca đầy mong đợi nhấn vào [Đối thoại].

Số 20:

【…… Gừ gừ "Nói đi"】

Đây là lần đầu tiên Hà Như Ca nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Tiểu Bạch Hổ. Thật ra, nó có chút giống tiếng gầm gừ khe khẽ, giống kiểu tiếng ngáy nhẹ sẽ không làm người ta thức giấc vào ban đêm.

Không biết có phải do Hà Như Ca có sẵn bộ lọc ưu ái với Tiểu Bạch Hổ hay không, nhưng cậu cảm thấy âm thanh này đáng yêu một cách kỳ lạ. Chuột tiếp tục nhấp vào [Đối thoại].

Số 20:

【…… Gừ "Ừm"】(Bé con có vẻ không giỏi trò chuyện, mỗi lần trả lời đều phải suy nghĩ rất lâu.)

Tiểu Bạch Hổ nghiêm túc gầm một tiếng, đuôi lười biếng quét nhẹ qua ổ chăn bông.

Hà Như Ca bị thái độ ngoan ngoãn của Tiểu Bạch Hổ làm tan chảy, trái tim run lên vì đáng yêu. Cậu cảm thấy mình có thể nhấn đối thoại mãi mãi, chỉ để nhìn phản ứng của đối phương cho đến tận cuối đời.

Con chuột làm theo trái tim, tiếp tục nhấn [Đối thoại].

Số 20:

【……】(Nhóc này không muốn nói chuyện lắm, chỉ lặng lẽ nhìn bạn.)

Tiểu Bạch Hổ gác cằm lên hai móng vuốt, đôi mắt xanh chăm chú nhìn người trước mặt.

Hà Như Ca nhìn Tiểu Bạch Hổ sắp xụi lơ thành một miếng bánh mèo, cảm thấy không còn thỏa mãn với việc chỉ nói chuyện nữa, cậu… cậu muốn nựng mèo!

Hà Như Ca run rẩy nhấn vào [Vuốt ve], bàn tay trên màn hình vươn ra, miếng băng cá nhân dán trên cẳng tay đặc biệt nổi bật. Khi đầu ngón tay sắp chạm vào chữ "Vương" (王) trên trán Tiểu Bạch Hổ, không biết từ lúc nào cậu đã nín thở.

Tiểu Bạch Hổ nghiêng đầu, dễ dàng né tránh bàn tay của Hà Như Ca. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy được an ủi là Tiểu Bạch Hổ không còn né tránh như thể trốn dịch bệnh nữa, mà chỉ đơn giản nghiêng đầu qua một bên.

Bàn tay trên màn hình cứng ngắc dừng lại giữa không trung.

Dù có tự an ủi thế nào đi nữa, Hà Như Ca vẫn thấy hơi thất vọng.

Ngay khi cậu sắp điều chỉnh lại tâm trạng, Tiểu Bạch Hổ đột nhiên nhấc móng vuốt lên, như đang ban ân mà chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu. 

Số 20

【Số 20 nghiêng đầu tránh né sự chạm vào của bạn】

【…… (Nhóc ta nhìn bạn có chút uể oải)】

【Bé con chạm chạm vào đầu ngón tay của bạn】

【Meo? "Mặc dù không hiểu lắm, nhưng làm vậy thì anh sẽ vui hơn đúng không?"】 (🐟: Aaaaaa simp mèo nuốt chanh mà khóc)

Đôi mắt sau lớp kính chợt mở to vì bất ngờ, Hà Như Ca gần như không thể kiềm chế niềm vui trong lòng. Khóe miệng cậu cong lên điên cuồng, hào hứng nói: "Vui, vui chứ! Rất vui!"

Vừa nói, cậu vừa nhấn vào [Vuốt ve] thêm lần nữa.

Lần này, cậu không xoa đầu mà chuyển sang vuốt móng vuốt nhỏ. Tiểu Bạch Hổ hơi giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn để cậu nắm lấy đệm thịt mềm mại. Dù chỉ bóp nhẹ một cái, dù chỉ là bàn tay ảo chạm vào đệm thịt ảo, nhưng khi ống kính zoom vào cận cảnh—

Miếng đệm thịt hồng phấn bị bóp đến lõm xuống.

Thanh máu trong lòng lập tức cạn sạch.

Số 20

【Meo "Chỉ cho anh chạm một cái thôi"】

【…… Gừ "Cảm giác bị bóp thế này lạ quá"】

【(Bàn tay bạn truyền đến cảm giác mềm mại của đệm thịt số 20)】

Tiểu Bạch Hổ khẽ gầm một tiếng, thu móng lại như một chàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Khi Hà Như Ca tiếp tục nhấn [Vuốt ve], bàn tay vừa vươn ra đã bị móng vuốt nhỏ đè xuống. Tiểu Bạch Hổ nghiêm túc lắc đầu.

Số 20

【Số 20 từ chối sự chạm vào của bạn. Tình yêu là sự kiềm chế. Khi người yêu rõ ràng bày tỏ không muốn, tuyệt đối đừng nhầm lẫn đó là chút gia vị trong tình cảm, vì độ hảo cảm của bạn chưa đạt đến mức đó.】

Hà Như Ca có chút tiếc nuối nhưng vẫn từ bỏ ý định tiếp tục vuốt ve. Cậu có linh cảm rằng nếu mình cố chấp thêm chút nữa, có lẽ độ hảo cảm sẽ bị trừ mất.

Nhắc đến độ hảo cảm, Hà Như Ca lập tức mở trạng thái lên để xem hiện tại đã tăng bao nhiêu.

Trạng thái:

【Thân thiện】: Đối với số 20, bạn là một sự tồn tại đặc biệt. Độ hảo cảm 25.

【Chưa thức tỉnh】: Vẫn chưa ai phát hiện số 20 là một tiểu quái vật, ngoại trừ bạn.

Trời!

Độ hảo cảm tăng tận 5 điểm!

Bốn bỏ năm lên là 100 triệu rồi còn gì! Với tốc độ tăng thế này, ngày cậu được thoải mái ôm mèo chẳng còn xa nữa đâu, đúng không?!

Hà Như Ca cảm thấy tương lai vô cùng tươi sáng. Hơn nữa…

Ánh mắt cậu rơi xuống Tiểu Bạch Hổ đang ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang nghiêm túc. Nói miệng thì bảo không cho sờ, nhưng trong lòng chắc hẳn vẫn rất vui đúng không? Đúng là kiểu ngoài miệng thì chối, nhưng trong lòng thì thích!

Trên màn hình, Tiểu Bạch Hổ vốn đang ngồi thẳng bỗng run rẩy như bị ai đó nhìn thấu tâm tư. Cậu ta hơi nghi hoặc nhìn về phía Hà Như Ca, sau đó lười biếng nằm sấp xuống ổ chăn bông, trông như đang suy tư về cuộc đời.

Dù không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt Tiểu Bạch Hổ vẫn mang một vẻ hung dữ đáng yêu.

Đôi mắt xanh nhạt, đồng tử đen tuyền co nhỏ. Có một câu gọi là "Điếu tình bạch ngạch hổ"*, chính là kiểu đuôi mắt hơi hất lên này.

("Hổ mày trắng mắt xếch" dùng để chỉ loài hổ. Vì mắt hổ hơi xếch lên, trông rất dữ tợn, và phía trên mắt có một vùng lông màu trắng, nên được gọi là "Điếu tình bạch ngạch hổ".)

Kết hợp với bộ lông trắng muốt cùng những đường vân đen trên người, có hai vệt vân kéo dài từ đuôi mắt, trông chẳng khác nào đường eyeliner sắc sảo.

Hà Như Ca bất giác nhớ đến nhân vật mặc quân phục trên màn hình mở đầu trò chơi. Người đàn ông đó cúi đầu, vành mũ che khuất đôi mắt.

Nếu anh ta ngẩng lên, để lộ đôi mắt xanh ấy thì sao nhỉ?

Đôi mắt đó khi không cười, đuôi mắt cũng hất lên, nhưng không toát ra vẻ yêu mị mà là một sự lạnh lùng đầy uy nghiêm.

Nếu… anh ta mỉm cười thì sao?

Với dáng mắt này, khi cười chắc chắn sẽ cong thành hai vầng trăng khuyết. Không, không, không, Tiểu Bạch Hổ hung dữ thế này, chắc nhóc ta không phải kiểu cười ngọt ngào đâu. Đôi mắt đó khi cười sẽ giống như lưỡi dao cong, sắc bén đến mức có thể cứa vào thị giác người ta. Nếu phối thêm quân phục, đảm bảo sẽ khiến thần kinh thị giác run rẩy vì kích động.

Hà Như Ca suýt nữa bị trí tưởng tượng của mình làm cong luôn. Cậu không biết vì sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy nhân vật trên màn hình chào game, cậu đã có một cảm giác tim đập thình thịch, như thể người đó chính là người yêu được tạo ra theo đúng mong muốn của cậu.

…Chỉ là giới tính có hơi không đúng lắm.

Đầu ngón tay nhẹ đẩy gọng kính, Hà Như Ca bắt đầu động não, suy nghĩ về khả năng mình có thể là song tính luyến. Sau khi suy xét cẩn thận, cậu rút ra một kết luận—

Mình hẳn là "giấy tính luyến".

Nhân vật 2D đẹp như thế này, mặc quân phục thì quyến rũ mê người, cởi quân phục lại hóa thành một chú mèo nhỏ đáng yêu, vừa lạnh lùng vừa ngọt ngào, ai mà không yêu cơ chứ?

Ánh mắt cưng chiều rơi lên Tiểu Bạch Hổ trên màn hình, chuột nhẹ nhàng nhấp vào [Cho ăn]: "Nào, chúng ta cùng ăn kẹo nhé~" Hà Như Ca không nhịn được mà nói, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con.

Đôi tai hổ nhỏ run run như nụ hoa hé nở, Tiểu Bạch Hổ cúi mắt nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, tựa như đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt. Sau khi giằng co với Hà Như Ca một lúc lâu, cuối cùng nhóc ta mới dùng móng vuốt gạt viên kẹo xuống.

Hà Như Ca chăm chú dõi theo màn hình, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ cảnh Tiểu Bạch Hổ ăn kẹo.

Tiểu Bạch Hổ liếc nhìn Hà Như Ca một cái, sau đó ngậm viên kẹo, xoay người lại, dùng mông đối diện với cậu. =)))))))

Hà Như Ca: "???"

Số 20

【Số 20 nhận kẹo của bạn, nhóc ta hơi ngại ngùng, nên quay lưng lại để ăn】

Ôi chao~

Là đang xấu hổ đấy hỏ~

Niềm vui trong lòng Hà Như Ca lại một lần nữa hóa thành những con sóng lăn tăn.

Tịch Quy Xán nghe xong một loạt phần hướng dẫn trò chơi, mãi mới nhận ra mình đang chơi một game tình yêu.

Mà "người yêu độc quyền" của anh, ngoài đẹp trai, giọng hay, có lòng tốt không nhiễm bụi trần, tính cách dịu dàng ra, thì chẳng còn điểm gì khác… Hà Như Ca?

Ừm, tên cũng khá êm tai.

Vị thiếu tướng Tịch, người cả đời chưa từng khen ai, gượng gạo đổi từ "êm tai" thành "nghe thuận tai" trong lòng.

Nếu bác sĩ chủ trị Mao Tử Hiệp mà nghe được, có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức hóa về nguyên hình, bởi vì Tịch Quy Xán nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, nghe cái gì cũng thấy chói tai, đánh giá cao nhất anh từng đưa ra chỉ có "tạm được".

Khi Tịch Quy Xán đang âm thầm đánh giá Hà Như Ca, cánh cửa sắt bị đẩy ra, người thanh niên đứng trước mặt tựa như vừa bước ra từ trái tim anh. Ảo giác này khiến đầu óc Tịch Quy Xán trống rỗng trong giây lát.

Lần này Hà Như Ca đeo một chiếc kính gọng đen. Tịch Quy Xán quan sát một lúc, nghĩ thầm: Ừm, cũng khá thuận mắt.

"Bé có thể nói chuyện với anh một chút không?" Người trước mặt hơi khuỵu gối xuống, âm điệu cuối câu vút lên vui vẻ, nhẹ nhàng êm tai.

Trông cậu ấy có vẻ rất vui?

Vì sao lại vui?

Mắt kính cũng không che lấp được ánh mắt đen láy rạng rỡ của Hà Như Ca. Đôi mắt ấy trong suốt, mỗi cái liếc nhìn đều mang theo ánh sáng lấp lánh.

Tịch Quy Xán không biết phải miêu tả cảm xúc của mình thế nào, chỉ thấy rằng, ánh sáng ấy như đang châm lên một ngọn lửa trên mảnh đất nhỏ trong tim hắn, đốt cháy hắn đến mức tâm thần lay động.

Anh vô thức đáp: "…Anh nói đi."

Đến khi Tịch Quy Xán nhận ra mình vừa thốt ra lời gì, ngay cả bản thân cũng sững sờ.

Anh không thích trò chuyện với người khác. Có lẽ vì từng trải qua "Kế hoạch Băng Giá" từ nhỏ, ham muốn ngôn ngữ của anh đã bị tước đoạt, anh không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn tiếp xúc với ai.

"Trò chuyện" dường như cách anh rất xa. Trong từ điển của anh, "ra lệnh" và "giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân" đã thay thế khái niệm trò chuyện.

Nhưng mà…

Hà Như Ca thực sự là một sự tồn tại đặc biệt.

Tất cả những thứ anh ghét, chỉ cần gắn liền với người này, đều trở nên thuận mắt. Thanh niên trước mặt cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, đáy mắt phủ đầy ý cười.

Tịch Quy Xán chìm trong ánh nhìn ấy, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của đối phương. Đột nhiên, anh nhớ lại khoảnh khắc mình thoát khỏi "Kế hoạch Băng Giá".

Lần đầu tiên rời khỏi căn phòng sắt nơi bị giam giữ suốt ba tháng, hắn bị nhốt trong lồng sắt, bị người ta mang đi di chuyển. Khi họ đi qua một hành lang dài, ở cuối hành lang có một ô cửa sổ hé mở, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua song cửa, rọi xuống nền đất.

Thế giới trong tầm mắt anh chao đảo, lay động, ánh sáng theo đó mà nhảy múa thành từng đốm rực rỡ—

Ánh sáng rất dịu dàng.

Giống như lúc Hà Như Ca đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ sau lưng cậu tràn vào, loang ra một gam màu dịu êm.

Tịch Quy Xán mải suy nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không biết Hà Như Ca đã kết thúc cuộc trò chuyện từ lúc nào. Mãi đến khi một bàn tay vươn tới, hắn theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi.

Khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến mức Tịch Quy Xán có thể ngửi thấy hương sữa thoang thoảng trên đầu ngón tay đối phương. Làn da trắng ngần, mềm mại, có lẽ liếm một cái sẽ ngọt vị sữa.

…Muốn cắn một miếng.

Ý nghĩ vừa thoáng qua khiến Tịch Quy Xán giật mình. Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải bàn tay Hà Như Ca lơ lửng giữa không trung, trông có chút lúng túng.

Rõ ràng là sự thất vọng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đôi mắt cậu sáng long lanh, lúc vui vẻ thì đen nhánh như phát sáng, nhưng khi thất vọng, ánh mắt kia lại như đang đong đầy nước mắt.

Tịch Quy Xán cảm thấy có thứ gì đó khẽ chích vào tim mình.

Loại cảm xúc xa lạ này anh không hiểu được. Vì trong biển cảm xúc cằn cỗi của anh, chưa từng tồn tại thứ tình cảm nào vừa mềm mại vừa sắc bén đến thế.

Nhưng Tịch Quy Xán bỗng nhiên muốn làm gì đó để bù đắp, làm gì cũng được. Dù anh không thể lý giải vì sao Hà Như Ca luôn động tay động chân với mình—

Bàn chân nhỏ phủ lông mềm mại hơi chần chừ một chút, rồi rụt rè nhấc lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay chàng thanh niên, động tác nhanh đến mức gần như chỉ lướt qua, giống một con thú nhỏ thận trọng.

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng làm vậy em sẽ vui hơn chứ?

Người trước mặt bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ, gần như không kìm được niềm vui của mình, liên tục nói: "Vui lắm vui lắm! Rất vui!" Không chỉ nói, cậu còn đưa tay chạm vào bàn chân nhỏ của Tịch Quy Xán.

Tịch Quy Xán: "…"

Em có đang được nước lấn tới không đấy?

Em nghĩ tui là con hổ dễ cho người ta chạm vào thế à?

Thôi được rồi.

Chỉ cho sờ một cái thôi. =))))))

Lớp thịt mềm dưới chân bị bóp nhẹ, để lại một cảm giác là lạ không sao xua tan được. Chỉ cần nghĩ đến việc cái chân này đã bị Hà Như Ca chạm qua, Tịch Quy Xán liền cảm thấy sau này mình không thể bình thản liếm nó được nữa.

Anh cau mày giữ chặt bàn tay còn đang định sờ tiếp, nhưng không ngờ tay trái vừa giữ lại, bàn tay phải của đối phương đã vươn đến.

Lòng bàn tay mở ra, yên lặng đặt một viên kẹo.

Đây là loại kẹo mà con thỏ nhỏ bên cạnh rất thích ăn, còn anh thì không. Anh đã qua cái tuổi thích ăn kẹo rồi, nhưng mà…

Những thứ không con mèo nào cưỡng lại được, ngoài cá khô ra, e rằng còn có cả ánh mắt đầy mong đợi của người này.

Bị ánh mắt tha thiết đó nhìn chằm chằm, cả người trở nên lạ lẫm. Tịch Quy Xán hơi mất tự nhiên mà xoay người đi, trong miệng lan tỏa vị ngọt của viên kẹo trái cây, một hương vị xa lạ đến lạ kỳ.

Ở cô nhi viện Tinh Hải, sau khi cai sữa, anh chỉ có thể uống loại dung dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo đơn điệu. Ngày qua ngày, thực đơn của anh dường như chỉ còn lại món đó.

Cho dù sau này đã trở thành thiếu tướng Tịch, không còn là đứa trẻ bị nhốt trong ngăn cách ly số 20 nữa, anh vẫn quen với việc uống dung dịch dinh dưỡng.

Vì vậy, đối với anh, viên kẹo này… đúng là ngọt quá mức.

Lời tác giả:

Mùi sữa là do nhân vật trong game của Hà Như Ca cầm bình sữa o(////▽////)q

Tiểu kịch trường:

Hà Như Ca nhìn Tiểu Bạch Hổ: Filter cute cute đồ.

Tịch Quy Xán nhìn Hà Như Ca: Hiệu ứng mờ ảo triệu đô.

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 4 !

🐟: Má ơi =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play