Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

Hà Như Ca mặt đầy ngơ ngác, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhận lấy tấm "thẻ người tốt". Bên cạnh gọng kính đen có hai lựa chọn: 【Đeo kính】 và 【Tháo kính】. Nếu là ngoài đời thực, 100% cậu chắc chắn sẽ chọn đeo kính.

Thế nhưng đối mặt với thái độ của chú hổ con trong trò chơi, Hà Như Ca dứt khoát chọn tháo kính, sau đó thấp thỏm nhấp vào 【Vuốt ve】.

Thái độ đã từ thù địch chuyển thành thờ ơ, có lẽ đãi ngộ cũng sẽ được cải thiện đôi chút.

Số 20

【Số 20 nhanh nhẹn né tránh tay bạn】

Chú hổ con trên màn hình không cào cũng không cắn, chỉ hơi ngẩng đầu lên, trao cho cậu một ánh mắt đầy khinh thường.

Không! Bị! Đánh!

Hà Như Ca tràn đầy hy vọng, lập tức nhấp vào 【Trò chuyện】 lần nữa.

Số 20

【Số 20 cảm thấy hành động của bạn thật khó hiểu】

Chú hổ con ngồi ngay ngắn trong ổ, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, mặt không biểu cảm nghiêng đầu một chút, bộ ria trắng khẽ rung theo động tác.

... Giả vờ đáng yêu là không đúng đâu đấy.

Hà Như Ca cố tỏ vẻ bình tĩnh, đẩy gọng kính rồi di chuột chọn 【Cho ăn】. Danh sách thức ăn chỉ có kẹo từ gói quà tân thủ.

【Tiêu hao kẹo *1】

Bàn tay đầy vết thương nắm lại thành quyền, dưới ánh mắt cảnh giác của chú hổ con, cậu chậm rãi mở tay ra, để lộ viên kẹo trong lòng bàn tay.

Số 20

【Số 20 ngửi thấy mùi thơm, nhưng chẳng làm gì cả, chỉ lạnh nhạt nhìn bạn】

Chú hổ con nhận ra Hà Như Ca không có ý tấn công, liền nằm ườn ra trong ổ. Hình dáng nó như một cục bột trắng rắc mè, đôi mắt xanh không còn hung dữ như trước mà lười biếng nhìn cậu, thậm chí còn có chút giống "mắt cá chết".

Mình tự tin quá rồi…

Mình muốn lén mang nó về nhà quá đi!

Hà Như Ca nghiêm túc kiểm điểm bản thân. Cậu vừa định thử lại combo 【Trò chuyện】【Vuốt ve 】【Cho ăn】 một lần nữa thì phát hiện thời gian tương tác thân mật 10 phút đã hết, đành tiếc nuối rời khỏi gian phòng.

Khi rời đi, cậu còn tưởng hổ con sẽ nhào tới nhân cơ hội trốn chạy, nhưng nó không hề làm vậy. Nó chỉ bình thản nằm trong ổ, lặng lẽ nhìn cậu rời đi, đến cả đuôi cũng không thèm vẫy một cái.

---

Tịch Quy Xán nằm vào khoang trò chơi.

Bên tai là tiếng người ồn ào, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, hơi lạnh ẩm ướt thấm vào da. Độ chân thực cực cao của trò chơi thực tế ảo khiến anh có cảm giác như đang ở thế giới thật.

Anh mở mắt.

Trước mắt là viện mồ côi Tinh Hải cùng những nhân viên bận rộn.

Đây là trò chơi…Tịch Quy Xán vô cùng rõ ràng nhận thức được điều đó. Những gì anh đang trải qua chỉ là giả lập.

Bởi vì… anh đã từng chính tay hủy diệt nơi này.

Da sau gáy đột nhiên bị nắm chặt, trong trò chơi thực tế ảo có độ mô phỏng đau đớn 100%, anh cảm nhận rõ cơn nhói đau, cùng với cảm giác toàn thân bị nhấc bổng lên không trung. Anh cúi đầu nhìn, thấy hai cái chân nhỏ của mình đang giãy giụa giữa không trung.

Không phải móng vuốt sắc bén dễ dàng lấy mạng người, mà là móng nhỏ tí xíu, đệm thịt vẫn còn hồng hồng mềm mại.

Tịch Quy Xán cảm thấy chấn động tột độ.

Đôi mắt xanh trừng lớn.

Nhân viên tóc vàng nhìn thấy biểu cảm của chú hổ con liền bật cười, gã ta nhấc nó lên cao, ghé sát lại để quan sát kỹ hơn.

Tịch Quy Xán bất ngờ chạm mắt với con Chồn Vàng kia, nhìn thấy trong mắt gã ánh lên vẻ trêu chọc.

Kẻ gần đây nhất dám nhìn anh như vậy… cái đầu đã sớm bị đánh vỡ nát rồi.

Bị cơ thể non nớt hạn chế, anh chỉ có thể tiếc nuối cắn đối phương một cái. Miệng tràn đầy mùi máu tanh, khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Lại nữa rồi.

Cảm giác buồn nôn quen thuộc này.

Trong biển ý thức, một cơn bão xoáy cuộn trào, từng chút một tàn phá tinh thần anh. Chỉ cần cảm xúc dao động, căn bệnh của anh sẽ bắt đầu phát tác.

Một nhân viên khác chộp lấy gáy anh, dù đang chịu cơn đau giày vò, Tịch Quy Xán vẫn ngoan cường vung móng cào hắn một phát.

Vì căn bệnh "Rối loạn Tinh Thần Xoáy", Liên bang đã thiết kế riêng một trò chơi cho anh…vậy mà hóa ra lại là cái trò chơi rác rưởi này? Mỗi khi phát bệnh, anh sẽ bị ném vào một căn phòng sắt.

Chính là nơi đã giam cầm anh suốt ba tháng trời, khiến anh từ chán ghét đến căm hận tột cùng!

Nhận thức này suýt khiến Tịch Quy Xán tức đến nổ tung. Anh giống như một quả pháo nhỏ muốn lao ra ngoài, kết quả…bốp! đâm sầm vào cửa sắt.

Tịch Quy Xán: "……!!!"

【Tít—Phát hiện dao động mạnh trong biển ý thức của người chơi. Vì sức khỏe của người chơi, hệ thống sẽ tự động ngắt kết nối tinh thần!】

【3】

【2】

【1】

【Đăng xuất thành công!】

Khoang trò chơi tự động mở ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông. Hàng mày hơi nhíu, bờ môi mím chặt, gương mặt bị bệnh tật giam cầm lại mang vẻ đẹp sắc bén mà mong manh.

Đôi mắt anh đột ngột mở to, từ một "mỹ nhân bệnh tật" yếu ớt ngay lập tức hóa thành vị tướng giận dữ. Làn da nhợt nhạt vì tức giận mà ửng đỏ, anh đấm mạnh vào lớp vỏ kim loại của khoang trò chơi.

Chiếc vỏ kim loại được quảng cáo là đạt chuẩn quân dụng xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Mà nắm đấm của anh vẫn lành lặn.

Anh rút con chip trò chơi khỏi khoang, mở bộ nhớ ra chuẩn bị xóa sạch cái trò chơi rác rưởi này.

《Người yêu của riêng bạn》?

Cái tên quái quỷ gì vậy?!

Tịch Quy Xán kéo nó vào thùng rác, rồi lại càng tức hơn!

Bởi vì cái trò chơi rác rưởi này không thể xóa được!

Tịch Quy Xán tức đến mức hộc máu.

Là thật sự phun ra máu. Bệnh của anh tuyệt đối không thể để cảm xúc dao động quá lớn, nếu không sẽ đau đầu, nôn ra máu… và rụng lông.

Nguyên hình của anh đã là một con hổ hói, may mà tóc trên đầu người vẫn còn rậm rạp, nên đã lâu rồi không biến về nguyên hình nữa.

Anh vô cảm dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, cầm quang não lên gọi cho bác sĩ chủ trị. Vừa bấm số, đối phương lập tức bắt máy.

Một người đàn ông trung niên hơi mập xuất hiện trong không trung, đây là bác sĩ do Liên bang cử tới chuyên điều trị cho anh, Mao Tử Hiệp.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên vết máu chưa lau sạch nơi khóe miệng anh, sợ đến mức run rẩy, hai cái tai chuột xám từ trong tóc lộ ra.

Mao Tử Hiệp là một con Tầm Dược Thử (chuột thử thuốc), y thuật cao siêu, nhưng nhược điểm là quá nhát gan, đặc biệt khi đối diện với Tịch Quy Xán, người từng giết quái như ngóe trên chiến trường giữa các vì sao, thì không nhịn được mà rụt rè sợ hãi.

"Vị tổ tông này lại phát bệnh nữa sao? Nhìn bộ dạng có vẻ vẫn còn đang tức giận… trời ơi, không phải mình sắp đụng trúng họng súng đấy chứ?"

"Tịch, Tịch thiếu tướng, ngài có chuyện gì sao?"

Tịch Quy Xán chỉ vào biểu tượng trò chơi trên quang não, lạnh giọng nói: "Trò chơi các người đưa tôi, tại sao không thể xóa được?"

Mao Tử Hiệp còn chẳng kịp lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Cái… cái trò này không phải do chúng tôi đưa ngài đâu, Tịch thiếu tướng! Ngài nhìn đi, bên cạnh 《Người yêu của riêng bạn》 có một trò là 《Trị liệu bằng trò chơi》, cái đó mới là trò chúng tôi gửi cho ngài để hỗ trợ điều trị."

Không khí rơi vào cảnh ngại ngùng đến khó xử.

Mao Tử Hiệp cười gượng: "Không ngờ Tịch thiếu tướng cũng chơi mấy trò chơi tình yêu này à? Thật ra những trò này cũng tốt lắm, có thể giúp thư giãn tâm trạng mà!"

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lia tới, khiến Mao Tử Hiệp sợ đến mức cái đuôi cũng lộ ra ngoài. Khi màn hình quang não tối sầm, hiển thị cuộc gọi kết thúc, Mao Tử Hiệp như bị rút hết sức lực, ngã phịch xuống ghế, lập tức hóa thành một con chuột xám nhỏ, thở hồng hộc liên tục.

Ở phía bên kia quang não, Tịch Quy Xán chăm chú nhìn chằm chằm vào biểu tượng của 《Người yêu của riêng bạn》.

Mao Tử Hiệp nghĩ anh tự tải trò chơi này. Nhưng Tịch Quy Xán xưa nay chưa từng chơi game.

Vậy thì… trò chơi này từ đâu ra?

Tại sao trong trò lại có trại trẻ mồ côi Tinh Hải?

Thế lực đứng sau trò chơi này là ai? Chúng muốn làm gì?

Tịch Quy Xán im lặng lôi ra một khoang trò chơi mới tinh, lần nữa tiến vào trò chơi.

Anh ghét những điều chưa biết, vì nó khiến anh liên tưởng đến những ký ức vô cùng tồi tệ.

Anh muốn xem thử, trò chơi này đã thu thập bao nhiêu dữ liệu về quá khứ của anh, và rốt cuộc có mục đích gì?

**

Trước mắt lại xuất hiện căn phòng sắt u ám.

Lần này, Tịch Quy Xán bình tĩnh hơn nhiều. Anh nằm trong ổ chăn cũ kỹ, cụp mắt nhìn xuống đôi móng vuốt bẩn thỉu của mình.

Chưa rửa.

Thậm chí chẳng có hứng liếm sạch.

Cái trò chết tiệt này.

Không khí tràn ngập mùi sữa, Tịch Quy Xán khẽ động mũi. Độ chân thực của trò chơi này quá cao, ngay cả cảm giác đói cũng y như thật. Mùi sữa lúc này đối với anh mà nói quả thực rất hấp dẫn.

Nhưng dù đã đói đến mức này, anh vẫn cảm thấy buồn nôn.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là người của trại trẻ Tinh Hải, dù chỉ là nhân vật giả lập trong game, cũng khiến anh thấy ghê tởm.

Nắp lồng sắt bị nhấc lên, ánh sáng xuyên qua lỗ tròn rọi xuống căn phòng tối, hương sữa càng trở nên nồng đậm.

Tịch Quy Xán vẫn nằm im không nhúc nhích, đôi mắt xanh lạnh nhạt quan sát.

Việc anh mãi không có động tĩnh khiến nhân viên kia thấy lạ, người đó thậm chí còn cúi xuống, ghé sát lỗ tròn để nhìn vào trong.

Không phải đang tự dâng mặt lên đợi ăn đòn sao?

Tịch Quy Xán thoải mái chiều theo, giơ móng tát cho tên ngu ngốc kia một cú.

Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần để nhịn đói rồi.

Ở cái nơi quỷ quái này, chuyện đói bụng là bình thường.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là: bình sữa lại bị nhét vào trong lồng.

Có lẽ vì vừa rồi đã cào đối phương, cảm giác buồn nôn của Tịch Quy Xán cũng giảm đi phần nào. Anh vô thức liếm liếm đầu lưỡi, suy nghĩ xem nhân viên kia đang giở trò gì.

Chẳng lẽ cho anh uống một ngụm rồi giật lại?

Kiểu hành vi ngu xuẩn đó rất hợp với phong cách của bọn họ.

Chú hổ trắng con bước tới trước bình sữa, há miệng cắn chặt núm vú!

Nếu bọn họ định giật đi, anh sẽ dùng hết sức bình sinh mà mút, xem thử đến phút cuối có thể hút thêm được mấy ngụm không!

 [=))))))) anh ổn không?]

Mang theo quyết tâm đó, Tịch Quy Xán uống sữa chẳng khác gì ra chiến trường. Cả người anh căng lên trong trạng thái cảnh giác cấp mười, ngay cả đôi tai cũng dựng thẳng.

Thế nhưng, sau khi uống hết sữa, người kia lại chẳng làm gì cả.

Thật sự là… quá phí công đề phòng!

Tịch Quy Xán giận dữ gầm lên một tiếng, chửi rủa tên ngốc ngoài cửa, sau đó tức tối quay về ổ chăn, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

Bởi vì mỗi khi tức giận, người khó chịu nhất chính là anh.

Những kẻ đó không đáng để anh nổi nóng.

"20, chào bé nha."

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tịch Quy Xán sững người, quên cả giận. Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, không nhịn được mà giật giật tai.

Anh biết rõ mình đang ở trong "Kế hoạch Băng Giá", các nhân viên sẽ hạn chế tối đa việc giao tiếp bằng lời nói hay tiếp xúc cơ thể với họ.

Quả nhiên là trò chơi, chẳng chuyên nghiệp chút nào.

Trong kế hoạch Băng Giá mà anh từng trải qua, anh đã bị nhốt trong căn phòng kín tràn ngập tiếng khóc suốt ba tháng, từ đầu đến cuối, không có bất kỳ sự giao tiếp nào.

"Anh có thể nói chuyện với bé không?"

Không, cút đi, tôi chẳng có gì để nói với anh cả.

Người ngoài cửa không nhận được phản hồi, có vẻ như đã rời đi. Tịch Quy Xán lập tức cảm thấy thế giới yên tĩnh hơn nhiều, dù rằng trong phòng vẫn còn đầy tiếng gù gù, chíp chíp, meo meo, gâu gâu chưa biến mất.

"Rắc."

Ánh sáng bất ngờ lóe lên, chói đến mức khiến mắt Tịch Quy Xán đau nhói. Ngay sau đó, cánh cửa sắt nhanh chóng đóng lại, một kẻ không mời mà đến hiên ngang xuất hiện trước mặt anh, còn đưa cái móng heo của mình ra.

Tịch Quy Xán: "…"

Được lắm, anh đã thành công chọc giận tôi rồi! [=)))))]

Tiểu bạch hổ lập tức bùng nổ như một quả pháo nhỏ, điên cuồng tung nắm đấm mèo. Trong lúc hỗn loạn, anh vô tình đánh văng một chiếc kính gọng đen.

Khi Tịch Quy Xán một lần nữa giơ móng vuốt lên định ra tay, anh chợt nhìn thấy gương mặt không còn bị vật gì che khuất.

Đầu óc anh trống rỗng trong giây lát.

Lần đầu tiên trong đời, Tịch Quy Xán không tìm được từ nào để miêu tả diện mạo trước mắt. Ngoài hai chữ "đẹp trai", trong đầu anh còn bật ra bốn chữ—xinh đẹp tuyệt trần.

Móng vuốt đang giơ lên do dự một lúc, cuối cùng lặng lẽ thu về.

Bàn tay kia lại vươn tới, Tịch Quy Xán vốn định giáng cho hắn một cú, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh bỗng cảm thấy có chút khó ra tay, đành cắn răng chịu nhục mà tránh đi. [simp]

Tịch Quy Xán không nghĩ mình là kẻ mê sắc, nhưng gương mặt trước mắt này đã vượt xa phạm trù "đẹp" thông thường.

"Xin chào, 20, anh là Hà Như Ca. Tôi muốn nói chuyện với bé, được không?"

Tịch Quy Xán: "…"

Anh nghĩ mình đẹp trai là có thể làm gì thì làm à? Nói nhảm nữa là tôi đánh thật đấy. [má ơi coi cái nết nhỏ kìa]

Người kia không nhận được câu trả lời, cũng không hề tức giận. Hắn thò tay vào túi lục lọi gì đó, rồi nắm tay lại, đặt trước mặt Tịch Quy Xán.

Khi lòng bàn tay mở ra, một viên kẹo hiện ra trước mắt anh.

Tịch Quy Xán: "…"

Lời tác giả: Hình minh họa nhân vật của Tịch Quy Xán đã được đăng trên Weibo của tác giả rồi, các thiên thần nhỏ có hứng thú thì vào xem nhé~

Weibo của tác giả: 甜画舫

Tiểu kịch trường:

Hà Như Ca: 【Vuốt ve 】【Nói chuyện】【Đút ăn】

Tịch Quy Xán: Cái tên ngốc này, sao lại đẹp trai một cách kỳ quặc như vậy chứ?

Ảnh của công:

… cute phết =)))))

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 1!

🐟: Tg có nhầm thuộc tính công không z? Có thiếu tag ngạo kiều(tsundere) với nhan khống(mê cái đẹp) phớ hôm =)))))

Hhh nửa đêm stalk weibo của tác giả xong ngồi mặc cảm, bộ giờ viết tiểu thuyết đam mỹ cạnh tranh đến v hả, má ơi tui lướt một nùi ảnh cosplay xinh đẹp tuyệt trần của bả luôn á!!!

Tâm sự tuổi hồng sau khi lưới weibo bả: ban đầu—1 đống ảnh cos, sau—vài thứ liên quan đến bản thảo và fanart, sau nữa—1 rừng memes gấu, và… ủa, tui lạc vào weibo của nhà sinh vật học nào rồi hả trời??? (1 đống ảnh động vật với mấy dòng giới thiệu siêu dài)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play