Văn Tiêu chớp mắt, phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ rõ khuôn mặt của những người thân, dù trên danh nghĩa là gia đình, nhưng trong ký ức của cậu, họ chỉ là những cái bóng mờ nhạt.

Kiềm chế, xa cách, chưa bao giờ cậu cảm nhận được sự quan tâm thực sự từ họ.

Cậu không muốn bị bệnh, không phải vì sợ ốm đau, mà là sợ sự thờ ơ của gia đình, sợ bị bỏ mặc một lần nữa.

Vậy nên, chỉ cần không bị bệnh là được.

Thấy Văn Tiêu cầm lấy chiếc áo đồng phục, nụ cười của Tống Cảnh Bạch càng thêm chân thật, ánh mắt cũng mang theo một chút thấu hiểu. Lúc ở nhà thi đấu, cậu ta đã nhìn thấy Văn Tiêu đối đầu với Hoắc Triển Ngôn từ xa.

Cậu ta nghĩ rằng Văn Tiêu sẽ ném bóng trả lại, giống như cách cậu ta từng đánh nhau với Hoắc Triển Ngôn vậy.

Dù Văn Tiêu có ghét cậu ta vì lý do gì đi nữa, hai người họ đều có một điểm chung: không muốn bị chạm vào vết thương gia đình.

Văn Tiêu quay đầu, im lặng cởi chiếc áo khoác ướt ra, thay áo mới vào.

"Tại sao cậu lại có áo khoác mới?"

Thấy Tống Cảnh Bạch cứ chăm chú nhìn mình thay áo, Văn Tiêu cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu không rõ lý do, nhưng nụ cười của đối phương có vẻ ấm áp hơn bình thường, khiến cậu khó chịu mà không thể nói ra, đành kiếm cớ hỏi chuyện khác.

"Tôi ở ký túc xá, nên luôn có đồ dự phòng."

Tống Cảnh Bạch trả lời nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng Văn Tiêu lại hơi bất ngờ. Một người như Tống Cảnh Bạch, tại sao lại phải ở ký túc xá? Nhà họ Tống đâu thiếu người.

"Hai bạn phía sau?" Giọng thầy giáo vang lên, "Trước đây tôi chưa từng thấy lớp mình đoàn kết như vậy."

Trong giờ học, Hoắc Triển Ngôn thì nhìn người khác chằm chằm thay vì nhìn lên bảng, bây giờ lại đến lượt hai học sinh khác, một người thay áo, một người trò chuyện, sách vở còn chưa mở.

Hòa đồng với bạn học là điều tốt, nhưng kỷ luật lớp học còn quan trọng hơn.

"Hết tiết, cả ba em lên phòng giáo viên gặp tôi."

Tan học, Văn Tiêu theo dòng người rời khỏi tòa nhà, nhưng lại không muốn đứng quá lâu ở cổng để tránh gặp Hoắc Triển Ngôn, nên đi về phía bồn hoa bên cạnh quảng trường.

Cậu không biết phải về nhà thế nào, cũng không chắc có ai đến đón mình hay không.

Ký ức kiếp trước chỉ bao gồm ba năm trung học được nhắc đến trong tiểu thuyết, còn trước đó thì hoàn toàn trống rỗng.

Ngay cả khi là một nhân vật pháo hôi trong sách, nhưng vì nội dung chỉ viết về ba năm đó, nên cậu cũng chỉ có thể nhớ được ba năm đó mà thôi.

"Meo~"

Tiếng mèo kêu khẽ vang lên, Văn Tiêu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một chú mèo con màu vàng thò đầu ra từ bồn hoa. Thấy cậu nhìn lại, nó lập tức rụt đầu vào, trốn mất.

Là một con mèo con.

Lùm cây bên cạnh hơi rung nhẹ, bóng dáng màu cam nhanh chóng lẩn vào bụi rậm.

Bị sự hiếu kỳ kéo lại, Văn Tiêu đứng một lúc rồi quyết định đi xem.

Đi vòng qua bồn hoa, cậu nhìn thấy một bức "tường xanh" thấp, cao tầm ngang ngực, được tạo thành từ những cây cảnh cắt tỉa gọn gàng.

Tiếng mèo kêu phát ra từ phía sau bức "tường xanh" ấy.

Văn Tiêu tiến vài bước, vừa lúc trông thấy một người đang ngồi xổm đằng sau.

Dáng người nhỏ bé, mái tóc đen dài rũ xuống che khuất gần hết khuôn mặt, cả người toát lên vẻ u ám và cô độc.

Trong lòng bàn tay cậu ta có chút thức ăn cho mèo, vài con mèo con đang liếm lòng bàn tay cậu ta.

Nhận ra có người đến gần, đôi mắt đen láy kia khẽ động, qua kẽ tóc dài, ánh mắt cậu bé chạm vào Văn Tiêu. Không nói lời nào, nhưng Văn Tiêu vẫn cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo: Mau đi đi.

Rời đi? Vì mấy con mèo này sao?

Ánh mắt Văn Tiêu lướt qua những con mèo con dưới đất, rồi dừng lại trên người cậu bé kia, trong đầu nảy ra một suy nghĩ có phần hoang đường.

Cậu ta sợ mình sẽ tranh thức ăn với lũ mèo? Cậu ta nghĩ mình là mèo mẹ bảo vệ con chắc?

Ba chú mèo con, còn rất nhỏ, chỉ tầm hai đến ba tháng tuổi, gầy gò.

Một con vàng, một con tam thể, một con xám. Chúng đều ngồi xổm bên cạnh cậu bé, thân thể nhỏ nhắn rúc vào tay cậu ta, đuôi mềm mại buông xuống đất, những cái đầu tròn xoe chụm lại, thỉnh thoảng khẽ động khi ăn.

Cậu bé kia vẫn nhìn chằm chằm Văn Tiêu, như thể chỉ cần cậu chưa rời đi, thì cậu ta cũng sẽ không dời mắt đi chỗ khác.

Dù không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn những chú mèo con đáng yêu kia, Văn Tiêu vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Cậu đang cho chúng ăn thức ăn của mèo trưởng thành. Chúng còn nhỏ, không ăn loại này được."

Mèo con nếu ăn phải thức ăn hạt của mèo trưởng thành sẽ rất khó tiêu hóa, thậm chí còn có nguy cơ suy dinh dưỡng, ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.

Vừa dứt lời, Văn Tiêu bỗng khựng lại. Cậu chưa từng nuôi mèo, vậy làm sao lại biết điều này? Hay đây là kiến thức cơ bản mà bất kỳ ai ở thế giới này cũng nắm rõ?

"Tiểu thiếu gia, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi! Tôi chạy qua lớp học mà không thấy cậu đâu, làm tôi lo muốn chết..."

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Văn Tiêu quay đầu lại. Trước mắt cậu là một khuôn mặt không hề xa lạ, nhưng so với ký ức của cậu, người đàn ông này trẻ hơn rất nhiều, trông chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Hóa ra, Trương Dần đã làm tài xế cho nhà họ hơn một thập kỷ rồi.

“Chú Trương...”

"Khoan đã! Tiểu thiếu gia vừa gọi tôi là gì?" Trương Dần trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Tôi mới hai mươi lăm, sao lại thành chú rồi?” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu để thiếu gia gọi mình là "anh" thì cũng hơi kỳ quặc, vậy nên anh ta thở dài, “Thôi, gọi gì cũng được.”

Nói thật, trước đây, thiếu gia chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với anh ta, lúc nào cũng lặng lẽ một mình, tính tình khó gần.

Không để ý đến đứa trẻ đang nép sau bụi cây, Trương Dần chỉ lo giục Văn Tiêu về nhà. Nhưng cậu lại nhanh chóng nhận ra rằng khi anh ta tiến đến, đứa bé kia càng trở nên căng thẳng, ánh mắt đề phòng cực độ.

So với những con mèo hoang đang vui vẻ ăn uống kia, cậu nhóc này còn giống một con mèo hoang thực thụ hơn nhiều.

Văn Tiêu im lặng bước lên trước, vô tình chắn giữa Trương Dần và đứa trẻ, không để anh ta tiến gần thêm nữa.

Dù không quay đầu lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm sau lưng. Chỉ khi hoàn toàn rời khỏi bồn hoa, cảm giác bị theo dõi mới dần biến mất.

“Chú Trương, về thôi.”

Về nhà, về lại nơi cậu từng rời đi mười năm trước.

Ngồi trong xe, Văn Tiêu lặng lẽ nhìn cảnh vật lùi dần qua ô cửa sổ. Chiếc xe rời khỏi cổng trường, băng qua cây cầu treo dài nối liền đất liền với hòn đảo nhân tạo.

Trường Slanert tọa lạc trên một hòn đảo nhân tạo ngoài khơi thành phố Kim Hải, gần như bao trùm toàn bộ diện tích đảo. Đây là ngôi trường quý tộc danh giá nhất khu vực, gồm cả cấp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, kéo dài suốt mười hai năm học.

Đối với nhiều bậc phụ huynh tại Kim Hải, việc con cái được học tại Slanert không chỉ là niềm tự hào, mà còn là cơ hội để xây dựng những mối quan hệ xã hội vững chắc. Học sinh ở đây đều xuất thân từ những gia đình có nền tảng trong giới kinh doanh hoặc chính trị, và việc kết nối từ sớm sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này.

Kiếp trước, mỗi lần từ trường về nhà, Văn Tiêu đều phải đi qua cây cầu này.

Giờ đây, khi một lần nữa ngồi trên xe băng qua cây cầu treo, nhìn xuống mặt biển lấp lánh ánh nắng chiều và những cánh chim sải rộng trên bầu trời, cậu có cảm giác như đã bước qua một kiếp khác.

“Tiểu thiếu gia.” Trương Dần bất chợt lên tiếng. “Hôm nay đi học thấy cậu có vẻ vui hơn mọi khi đấy.”

Văn Tiêu thoáng sững sờ.

Vui?

Cậu cố gắng lục lọi trí nhớ, thử tìm xem bản thân đã làm gì khiến Trương Dần có cảm giác như vậy. Nhưng cả ngày hôm nay, ngoại trừ mấy chuyện phiền phức ra, chẳng có gì đáng để vui vẻ cả.

Chiếc xe chầm chậm chạy vào một khu biệt thự xa hoa, cuối cùng dừng lại trước cổng chính.

Vừa đặt chân xuống xe, Văn Tiêu bất giác nhớ về kiếp trước—khi gia đình phá sản, căn nhà này bị bán đi để trả nợ, cậu cũng phải rời khỏi đây, lưu lạc khắp nơi.

Giờ thì cậu đã trở lại.

Nhưng dù nơi này có là nhà, nó vẫn không thể mang lại cảm giác của một gia đình. Một ngôi nhà không có người thì chẳng thể nào gọi là tổ ấm.

Bước vào cửa, cậu nghe thấy giọng Trương Dần từ phía sau:

“Ông chủ vẫn còn ở công ty, tối nay có một cuộc họp quan trọng. Bà chủ đang ghi hình ở ngoại tỉnh, chắc khoảng một tháng nữa mới về. Nếu cậu cảm thấy chán, muốn ra ngoài đâu đó thì cứ nói với tôi.”

Văn Tiêu liếc nhìn anh ta. “Vậy tôi muốn đi đâu cũng được sao?”

“Đương nhiên là không rồi…” Trương Dần gãi đầu. “Tôi phải báo với ông chủ, nếu ông ấy đồng ý thì tôi mới có thể đưa cậu đi.”

Văn Tiêu cụp mắt, không nói gì thêm.

Cậu đã quá quen với việc cha mẹ luôn bận rộn và hiếm khi ở nhà. Còn người anh trai sống cùng dưới một mái nhà, dù là ruột thịt nhưng lúc đối mặt với cậu cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Thậm chí, mỗi khi tình cờ gặp nhau trong hành lang, cũng chỉ là một cái gật đầu lạnh nhạt.

Cậu lặng lẽ lên lầu, dựa vào ký ức tìm đến phòng mình. Khi cánh cửa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt lại là cảm giác xa lạ.

Phòng không hề trống rỗng, đồ đạc cũng khá đầy đủ, nhưng mọi thứ được sắp đặt theo kiểu hời hợt, không có sự gắn kết, không có dấu vết của hơi ấm con người.

Hệt như chính cậu, vẫn sống trong căn nhà này, nhưng chưa từng thực sự thuộc về nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play