Văn Tiêu ra đi trong một căn phòng ngầm nhỏ hẹp, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông. Khi ấy, cậu còn chưa kịp đón sinh nhật mười tám tuổi.
Thế nhưng, khi mở mắt lần nữa, thứ hiện ra trước mắt cậu không phải là bóng tối sau cái chết, mà là một lớp học ngập tràn ánh nắng.
Ánh mặt trời mùa thu xuyên qua khung cửa kính, vắt mình qua những tán lá bạch quả rậm rạp, hắt lên nền lớp học những đốm sáng loang lổ. Trên cao là bầu trời xanh biếc, trong trẻo như một bức tranh sơn dầu hoàn mỹ.
Âm thanh ríu rít vang lên bên tai – tiếng trẻ con cười đùa, tiếng bàn ghế khẽ dịch chuyển, những mẩu đối thoại đứt quãng… Tất cả đều ồn ào, náo nhiệt, nhưng lại xa lạ đến lạ thường.
Văn Tiêu cúi xuống. Trước mắt cậu là một cuốn vở bài tập trắng tinh, trên góc trang chỉ mới viết một cái tên.
Năm nhất – Ban hai. Văn Tiêu.
Chữ viết có phần nguệch ngoạc, nhưng vẫn đủ để nhận ra.
Ngay chính giữa cuốn vở còn in một chiếc phù hiệu của trường, bên dưới là dòng chữ Trường Quý Tộc Slanert, kèm theo một câu ghi chú bằng tiếng Anh được viết tay ngay ngắn.
Vậy là… cậu đã sống lại.
Cái chết đã khép lại quãng đời mười tám năm cô độc của cậu, nhưng khi mở mắt ra, cậu lại quay về quá khứ – mười năm trước, trở thành một học sinh tiểu học bảy tuổi.
Những đứa trẻ xung quanh vừa mới nhập học, tò mò về mọi thứ, những lời bàn tán vô tư cũng dễ dàng lọt vào tai cậu.
— “Bạn mới tên gì ấy nhỉ? Nghe nói sức khỏe yếu lắm, nghỉ hẳn hai tháng rồi bây giờ mới đi học.”
— “Hình như là… Văn Tiêu?”
— “Được giáo viên dẫn vào lớp xong, cậu ta cứ úp mặt xuống bàn ngủ. Ê! Nhìn kìa, cậu ta tỉnh rồi!”
Ánh mắt tò mò bủa vây xung quanh, giống như cậu là một sinh vật kỳ lạ bị đặt trong lồng kính để mọi người quan sát.
Văn Tiêu không đáp lại, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ gục đầu xuống bàn lần nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, vậy thì khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Cậu nhớ rất rõ, trước khi chết, mình nằm co ro trong căn phòng tầng hầm ẩm thấp, lạnh lẽo. Bên ngoài đã là tháng mười một, thời tiết se sắt lạnh, nhưng cái rét trong căn phòng nhỏ ấy còn thấm vào tận xương tủy.
Do mất ngủ kéo dài, thiếu máu và nhịn đói suốt nhiều ngày, cuối cùng, cậu kiệt sức mà ngất đi.
Không ai biết cậu còn sống hay đã chết. Không ai tìm kiếm hay lo lắng cho cậu. Có lẽ, phải rất lâu sau, người ta mới phát hiện ra thi thể của cậu trong góc tối ấy.
Với tư cách là một pháo hôi trong tiểu thuyết, đây vốn là số phận đã được định sẵn cho cậu.
Tuyệt vọng, cô độc, chết đi mà chẳng ai đoái hoài.
Đến tận giây phút cuối cùng, cậu mới nhận ra mình chỉ là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Một nhân vật phụ chẳng ai thèm để tâm.
Cậu không hiểu rõ về thể loại này, nhưng cũng không thấy có gì khác biệt. Tình yêu nam nam hay nam nữ đối với cậu đều vô nghĩa như nhau.
Cả đời cậu vốn chẳng có ai bên cạnh. Không bạn bè, không người thân yêu thương, hoàn toàn phù hợp với hình tượng pháo hôi không cần có đất diễn trong truyện.
Không ai quan tâm đến cuộc đời cậu.
Một tiếng gõ bàn khe khẽ kéo cậu về hiện thực.
Cậu mở mắt. Trước mặt cậu đã có thêm một người.
Một cậu bé.
Cậu ta mặc đồng phục xanh nhạt, áo quần gọn gàng không chút nếp nhăn. Đôi mắt cong cong như hồ ly, khi nhìn người khác luôn có cảm giác như đang cười, trông vô cùng thân thiện.
Do còn nhỏ, ánh mắt cậu ta vẫn còn tròn to, trong sáng, khiến đường nét xếch nhẹ chưa rõ ràng. Nhưng không khó để nhận ra, lớn lên cậu ta chắc chắn sẽ rất đẹp trai.
Mà điều khiến Văn Tiêu để ý hơn cả, chính là cảm giác quen thuộc khó tả trong đôi mắt ấy.
— “Bạn học, bạn ngồi nhầm chỗ của tôi rồi.”
Giọng nói cố ý hạ thấp, nhẹ nhàng như sợ đánh thức ai đó.
Văn Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại không thấy phiền khi nghe giọng nói ấy.
Cậu liếc nhìn sang bên cạnh. Có lẽ lúc được giáo viên dẫn vào lớp, cậu đã không chú ý mà ngồi nhầm. Hai chiếc bàn đều sạch sẽ, khiến cậu tưởng chỗ đó không có ai ngồi.
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy chuyển sang bàn bên cạnh.
Thì ra cậu có bạn cùng bàn.
“Đó không phải là Tống Cảnh Bạch sao? Hôm nay cậu ấy đi học rồi à?”
“Hôm qua chẳng phải cậu ấy đánh nhau với Hoắc Triển Ngôn sao? Hôm nay Hoắc Triển Ngôn không thấy đến lớp.”
“Nghe nói Hoắc Triển Ngôn bị bố mẹ đón về. Còn Tống Cảnh Bạch thì chẳng có ai đến đón, tự về nhà luôn.”
“Cậu ta có thể tự về nhà á? Mình cũng muốn nghỉ học luôn cho rồi!”
“Thế thì cậu đi đánh nhau đi.”
“Nói thật nhé, khai giảng đã hai tháng rồi, mình chưa từng nghĩ Tống Cảnh Bạch lại đánh nhau với người khác…”
Văn Tiêu giật mình. Không phải vì cậu quan tâm đến chuyện hai đứa trẻ lớp một ẩu đả, mà bởi vì hai cái tên đó… quá mức quen thuộc.
Tống Cảnh Bạch. Hoắc Triển Ngôn.
Những ký ức tưởng chừng đã quên lãng chậm rãi trồi lên.
Câu chuyện trong tiểu thuyết lấy bối cảnh tại một ngôi trường quý tộc dành riêng cho nam sinh. Ở đó có bốn nhân vật phong vân được gọi là F4, mỗi người đều tài giỏi và danh giá, khiến không biết bao nhiêu người say mê. Tình tiết trong truyện xoay quanh mối quan hệ phức tạp giữa F4 và nhân vật chính thụ.
Mà Văn Tiêu, chỉ là một pháo hôi.
Cậu chẳng có nhiều đất diễn, chỉ xuất hiện để làm chất xúc tác cho tình yêu của nhóm nhân vật chính. Những dòng mô tả về cậu trong nguyên tác vô cùng ít ỏi, thậm chí còn mơ hồ đến mức người đọc cũng chẳng nhớ nổi.
Nhưng hai cái tên kia… Lại chiếm hai vị trí trong F4.
Chỉ là trùng hợp, hay thực sự cậu đã rơi vào chính cuốn tiểu thuyết đó?
Lúc này, một học sinh lớp trên mang sách vở của cậu đến. Văn Tiêu không có tâm trạng xem, chỉ tùy tiện nhét vào ngăn bàn. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc lại vang lên:
“Bạn cùng bàn mới, lát nữa cậu có thể cho tôi xem sách được không?”
Văn Tiêu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt kia.
Cậu ta vẫn giữ vẻ lễ phép, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ thân thiện, không có chút sơ hở nào. Nhưng không hiểu sao, lần này Văn Tiêu nhìn khuôn mặt đó lại thấy chướng mắt.
Cơn bực bội không lý do bỗng dâng lên, cậu lạnh nhạt quay đầu đi: “Không cho mượn.”
Bạn cùng bàn mới?
Nói như vậy, có nghĩa là người này thường xuyên đổi bạn cùng bàn?
Sau khi xác nhận hai thành viên của F4 thực sự xuất hiện bên cạnh mình, Văn Tiêu cảm thấy trong lòng không yên, bèn đứng dậy rời khỏi lớp.
“Tống Cảnh Bạch lại nói gì khiến bạn cùng bàn mới bỏ đi rồi?”
“Mình cá là Văn Tiêu không trụ nổi một tuần đâu, chắc chắn sẽ xin đổi chỗ.”
Ra khỏi lớp học, Văn Tiêu đi tìm văn phòng giáo viên.
Cậu không biết nó nằm ở đâu, nhưng hỏi người khác cũng chẳng có gì khó khăn.
Vừa bước đến trước cửa, một giọng nữ trẻ vang lên từ bên trong:
“Thầy ơi, thật xin lỗi, Triển Ngôn gây rắc rối ở trường, tôi và bố nó về nhà đã xử lý nghiêm rồi… Đúng vậy, sao có thể đánh nhau với bạn được chứ? Chúng tôi đã nói rất rõ với nó rồi… Sau này làm phiền thầy quan tâm giúp đỡ thêm. Cũng không biết nó học đâu ra mấy cái thói xấu này…”
Ngay lúc đó, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói trầm trầm, cố tình hạ thấp, như muốn dọa người:
“Này, cậu đứng đây nghe lén gì thế?”
Văn Tiêu quay đầu.
Trước mặt cậu là một cậu nhóc mặt sưng vù, trên mũi còn dán một miếng băng cá nhân. Vì gương mặt bị sưng nên khi trừng mắt lên trông chẳng có chút hung dữ nào, ngược lại còn có vẻ… buồn cười.
Nếu là một đứa trẻ lớp một bình thường, có lẽ sẽ bị dọa.
Nhưng Văn Tiêu chỉ nhìn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ—Mặt lợn.
Thật sự rất giống mặt lợn.
Cậu bé kia trông thấy Văn Tiêu dường như đang cười, lập tức trợn tròn mắt, tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên:
“Cậu dám cười tôi?! Cậu chết chắc rồi!”
Văn Tiêu thậm chí còn chẳng nhận ra mình đã cười. Nhưng cậu cũng không định đáp lời, vì ngay khoảnh khắc ấy, một người phụ nữ xinh đẹp đã từ trong văn phòng bước ra.
Bà mặc một chiếc sườn xám tinh tế, bên ngoài khoác áo lông chồn, trông vừa sang trọng vừa quý phái. Nhưng hành động lại dứt khoát vô cùng—bà nắm ngay lấy tai cậu bé mặt sưng, kéo một cái:
“Hoắc Triển Ngôn! Mẹ mới nói chuyện với thầy có một lúc, con đã gây chuyện rồi à? Lại còn hăm dọa bạn học? Còn ‘chết chắc’? Mẹ thấy con mà còn gây sự nữa thì con mới là đứa chết chắc đấy! Ngày nào cũng để mẹ bị gọi phụ huynh, con muốn mẹ giấu mặt vào đâu hả? Không thể yên ổn một ngày nào sao?!”
“Con không bắt nạt cậu ta! Cậu ta nghe lén, còn cười nhạo con!” Hoắc Triển Ngôn giãy giụa, lớn tiếng phản bác.
Nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không dùng sức. Bà thực sự vừa giận, vừa bất lực với đứa con trai này.
Gia đình họ thế nào chứ? Rõ ràng là gia giáo nề nếp, vậy mà sao lại sinh ra một đứa nhóc nghịch ngợm như vậy?
Thế nhưng, dù có tức giận đến đâu, đó vẫn là con mình.
Bà nhìn về phía Văn Tiêu.
Chỉ thấy cậu bé có gương mặt xinh đẹp ấy đang đứng yên lặng bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh, gầy gò, nhỏ bé, không giống như Hoắc Triển Ngôn—trong nhóm bạn đồng trang lứa đã là đứa cao lớn nhất, như một con hổ con đầy hiếu chiến.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, bà lập tức cảm thấy đứa trẻ ngoan ngoãn này dễ khiến người ta sinh lòng bảo vệ hơn.
Bà dịu dàng cúi xuống, lấy một tấm danh thiếp từ túi xách ra, đặt vào tay Văn Tiêu:
“Cháu đừng sợ. Đây là số điện thoại của dì, nếu Hoắc Triển Ngôn dám bắt nạt cháu, cháu cứ báo với thầy cô, hoặc gọi thẳng cho dì. Dì không phải phụ huynh mù quáng, nếu cháu báo cho dì, dì nhất định sẽ giúp cháu đòi lại công bằng.”