“Anh biết, anh biết tất cả là sai lầm của anh, không thể thay đổi. Nhưng A Lâm, em thật sự muốn giết những đứa trẻ vô tội kia sao?”
“Chúng cũng là mạng người mà!”
Châu Gia Minh thống khổ nhìn Tề Lâm, giọng điệu khẩn nài khó nhọc.
“Buồn cười thật đấy. Châu Gia Minh, chúng là mạng người thì chẳng lẽ những người đã chết ở đây không phải mạng người hay sao?”
“Ta sẽ không chừa lại mầm mống nào của nhà họ Châu cả, ngươi không cản được ta đâu!”
Tề Lâm cười lạnh nhìn gã, quỷ khí quấn quanh lần nữa siết chặt cổ những người nhà họ Châu,
Chẳng mấy chốc, người nhà họ Châu mất dần hơi thở.
Tề Lâm nhìn Châu Gia Minh đang khốn khổ vô cùng mà lòng vui sướng.
“Châu Gia Minh ơi Châu Gia Minh, được thấy con cháu lần lượt chết trước mặt mình cảm giác ra sao? Ha ha ha ha!”
Tiếng cười của Tề Lâm quanh quẩn trong biệt thự. Đột nhiên, một cô bé năm tuổi ôm một con gấu xuất hiện ở bậc thang lên tầng. Con bé vuốt đôi mắt nhập nhèm vì bị đánh thức, nói bằng giọng sữa.
“Bố mẹ, các dì các bác sao lại nằm ngủ hết ra đó thế ạ?”
Con bé chạy xuống lầu, trông thấy bố mẹ mình đều nằm dưới đất không nhúc nhích. Nó khẽ lay họ, khẽ gọi.
“Bố mẹ dậy đi, cục cưng lạnh quá ạ...”
Tề Lâm lạnh mặt nhìn đứa bé đó, dây xích trong tay từ từ bò về phía nó.
Khi chuẩn bị quấn lên cổ con bé, Châu Gia Minh lại nắm lấy sợi dây kia.
Nhưng gã chỉ là một linh hồn không có chút sức mạnh gì, khi chạm đến dây xích được hình thành từ quỷ khí kia thì tay nhanh chóng bốc lên khí đen.
Tề Lâm giật mình, vô thức thu hồi sợi xích. Cô ta nhìn Châu Gia Minh, khó tin nói.
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi không sợ hồn phi phách tán à?”
“A Lâm, xin em tha cho đứa bé này được không?”
Châu Gia Minh chắn trước mặt bé gái, ánh mắt đầy sự bi thống và khẩn cầu đăm đăm hướng về phía Tề Lâm.
“Ta nói rồi, ta sẽ không chừa lại bất kỳ một kẻ nào của nhà họ Châu!”
“Nếu ngươi không tránh thì đừng trách ta ra tay độc ác với ngươi!”
Tề Lâm lạnh lùng như băng nhìn người đàn ông duy nhất mà mình yêu, mắt hiện lên vẻ ác liệt.
“Này, anh còn đau khổ giấu diếm cô ta làm gì, nếu anh đã muốn bảo vệ đứa bé đó thì nên nói cho cô ta biết sự thật đi.”
Giọng Cố Ninh hơi thở than. Chẳng biết từ bao giờ cô đã đến trước mặt đứa trẻ kia.
“Bé con, ngủ một giấc đi, thức dậy là không còn chuyện gì nữa rồi.”
Chưa đợi con bé nói gì thì Cố Ninh đã vỗ tay về phía nó, cô bé lập tức ngủ yên.
“Bà cô, cô mới nói gì vậy?”
Tề Lâm không rõ những lời Cố Ninh vừa nói là có ý gì nên khó hiểu mà hỏi.
“Chuyện này tôi không nên là người lên tiếng, dù sao nói với cô ta cũng tốt hơn là giấu diếm.”
Cố Ninh không trả lời Tề Lâm mà nhìn về phía Châu Gia Minh đang đấu tranh, nói.
“Rốt cuộc ngươi đang giấu ta chuyện gì?”
Lòng Tề Lâm bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Cô ta nhìn Tề Lâm đang không nói không rằng, sự thù hận trong mắt vô thức vơi đi ít nhiều, thay vào đó là chút sợ hãi và luống cuống.
“Thật ra anh không có người nối dõi, không hề có...”
“Ngươi nói cái gì?”
Con ngươi Tề Lâm phóng đại. Cô ta cúi người nắm lấy cổ áo Châu Gia Minh, trong mắt đầy vẻ khó tin.
“Sau khi em qua đời, anh không hề cưới bất kỳ ai nữa, cũng không có dòng dõi nào cả. Châu Gia Nghị này chẳng qua là do cái cô cha anh nhét cho anh tằng tịu với người khác mà có.”
“A Lâm, anh chỉ yêu em mà thôi, dù em đã mất thì anh vẫn chỉ yêu em.”
Châu Gia Minh dịu dàng nhìn Tề Lâm, nói tiếp trong sự kinh ngạc của cô ta.
“Năm đó nhà anh làm ăn thua lỗ nặng nề, không biết cha anh tìm đâu ra một tên đạo sĩ quèn không nhà không cửa tính một quẻ, nói em là họa tinh, ảnh hưởng đến tài vận nhà anh nên cha anh muốn giết chết em.”
“Anh cảm thấy tên đó nói bậy nên lập tức phản đối. Nhưng cha anh lại cứ chấp nhất cho bằng được, ông ấy còn lấy danh anh hẹn em đến tiệm lẩu của gia đình, ngấm ngầm trù tính việc sát hại em.”
“Khi ấy anh đang ra ngoài mua đồ nên không ở nhà. Sau khi đi buôn xong, về nhà không phát hiện tung tích của em nên phái người đi tìm.”
“Kết quả là không tìm thấy đâu mà tiệm lẩu nhà anh lại ngày càng làm ăn phát đạt, rồi trước cổng có thêm hai con sư tử đá.”
“Lúc ấy anh đã bắt đầu nghi ngờ nên tìm đến tên đạo sĩ kia. Sau khi chuốc say gã, gã mới nói hết cho anh biết.”
“Thì ra khi ấy cha anh đã tàn nhẫn giết hại em. Để việc làm ăn không bị tàn lụi mà họ tàn nhẫn rút khô máu em, nghiền nhỏ xác làm phân bón cho rau.”
“Rồi lại dùng máu của em để làm công thức bí truyền cho nồi lẩu. Ông ấy không ngờ hiệu quả lại tốt như thế nên sau khi giết em, ông ấy giết thêm rất nhiều cô gái vô tội khác.”
“Khi ấy anh biết em mất thì rất muốn báo cảnh sát, nhưng anh không ngờ cha lại tàn nhẫn như thế, ông ấy bắt người thân duy nhất, chính là mẹ em để uy hiếp anh.”
“Hết cách, anh chỉ đành giả câm vờ điếc. Nhưng từ đó, anh đã bắt đầu trù tính làm sao để dồn nhà họ Châu xuống vực thẳm.”
“Thế nên, có lẽ mọi người không ngờ nhưng anh chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại của người cha không bằng cầm thú ấy. Nhà họ Châu đã đứt hương hỏa từ khi anh chết rồi.”
“Đây là thủ đoạn trả thù ác độc nhất mà anh dành cho cha mình và nhà họ Châu.”
Châu Gia Minh bình tĩnh thuật lại hết thảy, đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn Tề Lâm, cười nói.
“A Lâm, anh biết em hận từng người nhà họ Châu, gồm cả anh.”
“Nhưng anh muốn nói với em rằng: Anh thật lòng yêu em, từ đầu đến cuối chỉ có mình em.”
Tề Lâm lặng người nghe Châu Gia Minh kể hết mọi chuyện. Sau khi kể xong, khí đen trong mắt cô ta chẳng biết đã tan hết từ bao giờ, khóe mắt tràn ra một giọt huyết lệ.
“Anh Gia Minh...”
Oán khí khắp người Tề Lâm dần dần tiêu tán, cô ta tiến đến ôm lấy Châu Gia Minh, dòng lệ không kìm nổi mà tuôn rơi.
“Bao nhiêu năm qua em vẫn tưởng là anh vứt bỏ rồi tàn nhẫn giết hại em, em hận anh suốt cả trăm năm, thì ra sự thật lại là thế này, ha ha ha ha ha ha!”
“A Lâm, được gặp em lần nữa là tâm nguyện cuối cùng của anh, thế thì để anh giúp em lần cuối đi, kiếp sau phải sống thật tốt cho bản thân đấy.”
Châu Gia Minh ôm lấy Tề Lâm, đột nhiên quanh người tản ra linh quang.
“Anh muốn làm gì?”
Tề Lâm giật mình, vô thức muốn tránh khỏi vòng ôm của người thương nhưng lại bị vùi vào lòng.
“Anh biết vì em đã giết người nên kết cục sẽ là hồn phi phách tán, không thể vào vòng luân hồi. Nhưng A Lâm, kiếp này của em khổ quá rồi, anh mong em có kiếp sau.”
“Nên A Lâm à, lần này hãy để anh làm một việc cuối cùng cho em nhé.”
Trên mặt Châu Gia Minh vẫn là nụ cười dịu dàng. Gã nguyện thay Tề Lâm xuống mười tám tầng địa ngục, bằng lòng dùng sự tuyệt diệt của mình để đổi lấy luân hồi cho người thương.