“Bà cô à, cô muốn đưa tôi đi đâu?”
“Chẳng phải cô muốn báo thù sao? Đưa cô đến nhà họ Chu tính sổ cho đủ chứ sao?”
Cố Ninh ngồi trên xe taxi, mở cửa sổ ra, một tay chống ở khung cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, đôi mắt thoáng vẻ ủ rũ.
“Đến nhà họ Châu thì đến chứ việc gì phải vào rừng vào núi thế này.”
Tề Lâm hiểu, nhưng nhìn cây rừng vọt qua bên ô cửa sổ, cô ta cảm thấy hơi bị quái lạ.
“Vì có tật giật mình đó.”
Cố Ninh nhắm mắt lại, môi đỏ khẽ nhếch lên.
Nhà họ Châu này có mấy thứ hay ho đấy, còn biết núi là nơi linh khí vượng nhất để chống ác linh và thiên tai.
Chừng nửa tiếng sau, xe dừng ở trước một biệt thự trên núi.
Cố Ninh bảo lái xe đợi cô một lát, xong việc cô định về luôn.
Lái xe không định đợi, nhưng thấy Cố Ninh chuyển cho mình ba trăm tệ thì vui ra mặt, đồng ý ngay.
“Không vấn đề gì em gái ạ. Cô cứ đi đi, tôi ở đây đợi.”
Lúc này Cố Ninh mới quay đi, trước khi đi còn lập một kết giới dưới xe.
Tề Lâm nhìn căn biệt thự trang trí xa hoa trước mắt mà oán khí trên người càng nặng hơn, đến cả những oan hồn trong vòng ngọc cũng bạo động mất khống trế, mặt ngoài vòng ngọc tản ra hắc khí nồng đậm.
Cố Ninh nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc, ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt. Căn biệt thự này có kết giới màu vàng kim che chở, người thi pháp chắc cũng ghê gớm đây.
Nhưng tiếc thay...
Cô chậm rãi giơ tay lên, vẽ một chiếc phù vàng kim trong không trung rồi đánh nó vào kết giới. Nháy mắt, kết giới vỡ vụn.
Trong mật thất ở kinh đô xa xa, một lão già mở bừng mắt, miệng phụt máu tươi, linh lực trên người mất sạch, thậm chí nhắm mắt lại ông ta cũng cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
“Cứu tôi, mau cứu tôi...”
Còn chưa kịp kêu cứu thì ông ta đã tắt thở, nằm chết tại chỗ.
Sau khi phá kết giới xong, Tề Lâm và các oán quỷ đều phóng vọt về phía biệt thự.
Lúc này, người nhà họ Châu trong phòng khách còn đang ngồi đếm tiền. Vừa khéo quá, hôm nay là ngày toàn bộ người của nhà họ Châu tụ tập lại để chia hoa hồng.
Nhìn chỗ tiền mặt màu đỏ kia, tất cả đều đứng ngồi không yên, ôm tiền đứng đó đếm đi đếm lại.
Đúng lúc này, đèn phòng khách chợt tắt.
Tất cả mọi người cùng giật mình nhìn về phía gia chủ nhà họ Châu, chính là Châu Gia Nghị.
“Đừng hoảng, chắc là cúp điện thôi. Mọi người mở đèn pin lên đi, tôi sai người đi xem nguồn điện.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người tỉnh táo lại, chuẩn bị mở đèn pin điện thoại lên.
Không ngờ khi đang bật mở đèn, vừa mở điện thoại lên, một người phụ nữ đẫm máu đã xuất hiện trước mặt họ.
Màn hình điện thoại nào cũng vậy khiến cả đám la toáng, vứt điện thoại xuống.
Châu Gia Nghị cũng lấy điện thoại ra xem. Mới nhìn một cái thôi, ông ta đã xụi lơ ngồi phệt xuống đất.
“Ma! Là ma đó! Là con ả kia!”
Thoắt sau, màn hình điện thoại của Châu Gia Nghị vọt ra một làn khói đen. Một người phụ nữ mặc sườn xám nhuộm đỏ máu, đôi mắt đỏ đầy sát ý nhìn chằm chằm vào từng thành viên của nhà họ Châu.
Những oan hồn khác cũng rời khỏi điện thoại của họ, vây lấy người nhà họ Châu. Trên khuôn mặt tái nhợt của các cô đều là vẻ oán hận, mắt nhìn họ chằm chằm.
Những người nhát gan của nhà họ Châu đều ngất hết.
“Được rồi, nếu người nhà họ Châu đều tề tựu cả ở đây thì hôm nay ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục hết!”
Cuối cùng, Tề Lâm không nén nổi cơn oán hận và phẫn nộ nữa, tất cả quỷ khí trên người cô ta bạo tạc, tất cả oan hồn cùng lúc phóng về phía người nhà họ Châu. Nhưng còn chưa đến gần họ đã bị Tề Lâm dùng quỷ khí ngăn lại.
Cô ta mỉm cười nhìn những oan hồn kia, nụ cười hơi đạm.
“Các em đều bị chị làm liên lụy, đừng để thứ máu bẩn thỉu này nhuộm bẩn tay mình. Nhớ lấy, kiếp sau phải đầu thai rồi sống cho tốt.”
Những oan hồn kia như nhận ra điều gì đó, liều mạng cào quỷ khí ngăn cách họ, liều mạng lắc đầu với Tề Lâm.
“Không, chị Lâm, chị đừng chống chọi một mình, chúng em bằng lòng cùng chị hồn phi phách tán!”
Tề Lâm lắc đầu, cô ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ở cửa sổ cạnh phòng khách, nói.
“Bà cô, đời này của tôi khổ quá rồi. Tôi biết sau đêm nay tôi sẽ hồn phi phách tán. Nhưng họ đều sạch sẽ, vậy nên xin cô hãy đưa họ vào vòng luân hồi.”
Cố Ninh đã thi pháp lên toàn bộ biệt thự để phòng quỷ khí lộ ra gây phiền toái không cần thiết.
Cô lẳng lặng nhìn Tề Lâm, môi mỏng mấp máy, nói.
“Có đáng không?”
“Đáng chứ. Do tôi gặp phải kẻ gian trá, yêu phải gã. Nếu biết kết cục thế này thì đáng ra ban đầu tôi không nên gặp gã ta.”
Tề Lâm cười khổ một tiếng. Đây là chuyện mà cô ta không thể trách người khác được, cũng không biết phải trách người khác làm sao, là do cô ta gặp phải kẻ không bằng lang sói.
Cố Ninh nhắm mắt lại, không hỏi tiếp nữa. Cô đang nghĩ xem có nên nói cho cô ta biết sự thật hay không.
Tề Lâm quay đầu lại, đôi mắt đã bị thù hận che mờ. Quỷ khí quan người cô ta hình thành nên những mạng lưới dày đặc quấn lấy cổ đám người nhà họ Châu.
Đám người nhà họ Châu lập tức cảm thấy ngạt thở, cơn sợ chết từ từ nổi lên.
Đúng lúc này, vòng ngọc của Cố Ninh chọt sáng lên.
Cô nhìn động tĩnh của chiếc vòng ngọc rồi bất đắc dĩ tháo xuống, ném về phía Tề Lâm.
Trong vòng chợt nhảy ra một người đàn ông như ngọc, người đàn ông đó mặc một bộ đồ dân quốc mộc mạc, lịch sự.
Người đó bay đến chỗ Tề Lâm, ôm lấy cô ta.
“A Lâm, anh đến rồi, xin lỗi em.”
Tề Lâm nghe thấy giọng nói này thì chấn động. Đôi mắt đầy oán hận chợt sững ra, dần trở về màu đỏ bình thường rồi nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình, vô thức lên tiếng.
“Gia Minh...”
“Là anh đây, xin lỗi em, thành thật xin lỗi em, là lỗi của anh, là do anh không bảo vệ được em.”
Châu Gia Minh ôm chặt lấy Tề Lâm. Nếu biết sẽ đến bước đường này thì năm ấy gã không nên cưới em ấy về nhà.
“Châu Gia Minh! Ngươi chưa chết ư? Thế thì đền mạng đây!”
Cảm xúc của Tề Lâm càng kích động hơn, nói rồi vươn tay về phía tim Châu Gia Minh.
Nhưng cô ta không ngờ tay mình lại xuyên qua cơ thể đối phương.
“Ngươi!”
Tề Lâm kinh ngạc nhìn Châu Gia Minh trước mắt, bấy giờ mới phát hiện người đàn ông trước mặt ở trạng thái trong suốt, là một linh hồn.
“A Lâm, chuyện năm đó là lỗi của anh.”
“Bây giờ anh không dám yêu cầu xa vời em sẽ bỏ qua cho nhà họ Châu, nhưng những đứa trẻ nhà họ Châu vô tội, anh chỉ xin em tha cho chúng.”
Châu Gia Minh dịu dàng nhìn Tề Lâm chỉ còn mỗi hận thù che mắt, ánh mắt đầy vẻ van nài.
“Châu Gia Minh! Ngươi dựa vào đâu! Ngươi dựa vào đâu mà đòi ta tha cho chúng!”
“Ngươi nhìn những cô gái bị nhà họ Châu các ngươi hại chết đi! Chẳng lẽ không có những cô gái trẻ đáng tuổi con cháu nhà ngươi hay sao?!”
Tề Lâm nhìn những oan hồn chết thảm đang bị mình ngăn lại, đôi mắt lần nữa hiện lên khí đen.