“Không! Không được! Không được! Châu Gia Minh, anh thả em ra!”
Tề Lâm cảm thấy linh hồn Châu Gia Minh trong lòng mình đang dần bị thiêu cháy, mà quỷ khí trên cơ thể cô ta cũng dần tiêu tán đi.
“A Lâm, hãy quên anh đi, kiếp sau phải sống hạnh phúc nhé.”
Châu Gia Minh cố nén cơn đau đớn vì linh hồn bị thiêu đốt, nhìn thấy oán khí trên người Tê Lâm dần tiêu tán, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng sáng rỡ như cũ.
“Đừng, đừng...”
“Bà cô! Tôi xin cô, xin hãy cứu lấy anh ấy. Tôi không muốn anh ấy thay tôi nhận những tội lỗi này.”
Tề Lâm cảm giác linh hồn người đàn ông trước mặt dần trở nên trong suốt. Cô ta bối rối nhìn về phía thiếu nữ đang đứng một bên nhìn, trên mặt vô cùng lạnh nhạt kia.
“Anh ta đã bằng lòng thay cô hồn phi phách tán thì việc gì cô phải từ chối chứ?”
“Tôi thừa nhận, trước khi tôi biết sự thật, tôi hận không thể để anh ấy vĩnh viễn không vào luân hồi, như thế thì đến khi tôi hồn phi phách tán thì chí ít có anh ấy cùng tôi tiêu tán trong thế gian này.
“Bà cô à, tôi yêu anh ấy, dù là trước hay sau khi biết sự thật thì tôi vẫn yêu anh ấy, không hề thay đổi.”
“Tôi không muốn anh ấy phải chịu hết mọi thứ thay tôi, kết cục của tôi đã được định sẵn từ khi tôi chết rồi.”
“Anh Gia Minh, anh đừng ngốc nghếch làm vậy vì em nữa. Em chỉ mong báo thù, bị thù hận che mất tình cảm nơi trái tim, quên đi tình yêu anh dành cho em, cũng đã đánh giá thấp bản thân.”
Tề Lâm dứt lời thì nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt Châu Gia Minh rồi từ từ hôn lên.
Cũng sau cái hôn này, Châu Gia Minh mới nhận ra điều bất thường. Gã mở to đôi mắt, nhìn chăm chăm Tề Lâm.
Cô ấy! Cô ấy làm gì vậy!
Cố Ninh nhìn hai người ôm hôn nhau, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu mà hoang mang.
“Một người cam chịu thay người thương chịu cảnh hồn phi phách tán, một người lại muốn chịu tra tấn vĩnh viễn trong địa ngục, đến hồn phi phách tán cũng muốn cứu người kia.”
“Các người đần quá thể.”
Cố Ninh nhặt chiếc vòng ngọc dưới đất, tay nhanh chóng kết ấn. Chốc sau, chiếc vòng ngọc tản mát ra một sợi linh lực màu xanh lục bọc lấy Tề Lâm và Châu Gia Minh.
“Bà cô?”
Tề Lâm nhìn linh lực màu xanh lục bao trùm lấy mình, cảm giác linh hồn vốn đang bị xói mòn của bản thân bắt đầu khôi phục, thậm chí quỷ khí và oán khí trên người cũng được một sức mạnh ôn hòa thanh tẩy.
Cô ta hoang mang quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ như thần kia.
“Hôm nay tôi vui nên giúp hai kẻ đần các người một chút.”
Cố Ninh nói một cách rất hào sảng. Châu Gia Minh cảm kích nhìn cô gái, dập đầu với cô mấy cái.
Còn Tề Lâm thì nhíu chặt mày. Cô ta tiến sát gần vòng linh lực màu xanh lục, đôi mắt nhìn chăm chăm Cố Ninh, hỏi:
“Bà cô, cô nghịch thiên cải mệnh thế này là trái với đạo trời. Cô đã giúp Tề Lâm rất nhiều rồi, tôi không muốn để cô bị phép trời trách phạt.”
Sao Tề Lâm không biết rằng mình giết nhiều người như thế mà còn chuyển kiếp đầu thai được thì chắc chắn sẽ bị thiên đạo phát giác, đến chừng đó sẽ mang đến nguy hiểm cho bà cô.
“Không quan trọng.”
Hai tay Cố Ninh ôm đầu, đôi mắt dần khép lại.
Cô ta sẽ không bị phát giác, dù có bị phát giác đi chăng nữa, có người kia rồi...
Cô cũng không sợ.
Tề Lâm nhìn thiếu nữ đang khép chặt đôi mắt, bờ môi mím chặt thành đường thẳng, không biết nên nói gì cho phải.
“Kiếp sau phải sống tốt đấy, tôi nhận hạch quỷ của cô.”
Đến khi Cố Ninh mở mắt ra lại, cô phất tay triệt tiêu kết giới. Giây sau, trong thân thể Tề Lâm vọt ra một viên châu đỏ ngòm, bay về phía Cố Ninh.
Cố Ninh cất viên hạch quỷ kia đi rồi nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau, nói tiếp.
Tề Lâm và Châu Gia Minh nghe vậy thì nhìn nhau, cúi mình thật sâu để bái lạy Cố Ninh.
“Bà cô, cảm ơn cô, ân tình của cô với chúng tôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi. Nếu có duyên gặp lại thì chúng tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô.”
“Đi đầu thai đi.”
Cố Ninh cũng không để tâm đến lời hứa hẹn của hai người. Cô vỗ tay, hai người biến mất tại chỗ, vào vòng luân hồi.
Cố Ninh giải quyết xong chuyện của Tề Lâm thì cúi đầu nhìn con bé đang hôn mê. Do dự một lúc, cô nhẹ nhàng bế con bé lên rồi rời khỏi biệt thự.
Sau khi rời khỏi biệt thự, căn biệt thự ấy đột ngột bốc cháy.
Cố Ninh bế cô bé rời đi giữa ngọn lửa phừng trời.
Sau khi rời khỏi phạm vi biệt thự, Cố Ninh đặt con bé dưới tàng cây cách đó không xa. Cô đeo chiếc vòng tay đã mất hết linh lực lên cổ tay con bé.
“Chậc, đợt này bán buôn chẳng lời gì hết. Nhưng viên hạch quỷ này không tệ, không nhiễm chút máu người nào, chỉ có oán khí của quỷ tôi luyện lên, độ tinh khiết gần như hoàn mỹ.”
Cố Ninh làm xong hết thì lần nữa về chỗ chiếc taxi, mở cửa lên xe.
Người tài xế kia hãy còn đang tranh thủ chợp mắt, không biết biệt thự ngoài kia đã bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.
“Bác tài ơi, dậy đi thôi.”
Bác tài nghe thấy tiếng Cố Ninh thì tỉnh lại ngay. Anh ta dụi đôi mắt nhập nhèm. Nếu không vì đồng tiền còm cõi nuôi gia đình thì ai lại kiếm khách vào nửa đêm thế này.
“Xin lỗi em gái nhé, tôi ngủ quên mất, ha ha.”
Tài xế thức dậy. Anh ta không nhìn thấy ngọn lửa lớn nuốt chửng căn biệt thự vì Cố Ninh không muốn anh ta thấy rồi chuốc phải phiền phức, thế là cô làm ít thuật che mắt.
Xe mau chóng lăn bánh rời khỏi núi, về trung tâm thành phố.
...
Lúc này, trong hư không vô tận, thiếu niên đang bị khóa vô số cấm chế, nhắm nghiền mắt, quanh người cậu tản ra từng tầng sáng vàng lưu chuyển, như đang áp chế cơn đau những cấm chế mang đến cho cậu.
Thiếu niên kia chợt như cảm nhận được gì, hàng mi dài hơi giật, giây sau mới từ từ mở mắt. Đôi mắt màu vàng khiến người ta e sợ đầy vẻ mừng rỡ.
Khuôn mặt hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn của thiếu niên lần đầu tiên tỏ vẻ vui đến vậy. Cậu không màng vô số cấm chế trên người mình, như thế chúng không hề tồn tại.
Đôi mắt màu vàng óng lẳng lặng nhìn chăm chú vô tận hư không, môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Chị à... đợi em nhé.”
Vừa về đến nhà, Cố Ninh đang nằm trên chiếc giường êm nghỉ ngơi cũng như cảm nhận được gì đó. Cô từ từ mở mắt, đôi mắt màu bạc đầy hỗn độn lần nữa xuất hiện.
Cô chau mày, trong lòng cứ có dự cảm không lành. Cô tính toán một lúc, nhưng không thể tính được tình hình hiện giờ của người kia.
Chẳng lẽ do mình nghĩ nhiều hay sao?
Cố Ninh lắc đầu, không nghĩ đến nó nữa. Hiện giờ cô không muốn lo bất cứ chuyện nào hết, chỉ muốn sống tốt cho bản thân, trải nghiệm vui thú thế gian.
Cố Ninh lần nữa nhắm mắt lại, không nghĩ những chuyện linh tinh kia nữa, nhưng trong lòng cô vẫn hơi hỗn loạn. Cô biết người kia chắc sẽ biết mình đang ở thế giới này, chỉ mong nó không nhảy cồ cồ lên thôi, thằng em trai ngốc nhà cô...