“Các người phối hợp với chúng tôi để điều tra là chuyện đương nhiên, không cần bồi thường gì cả.”
Lâm Hiên cũng không ngờ đối phương lại đòi điều kiện bồi thường, thế là thẳng thắn phản bác.
“Ồ?”
Cố Ninh nghe vậy thì thu nụ cười trên mặt lại. Đi mất cả buổi mà không được bồi thường gì à? Muốn làm mình mất thời gian hay sao? Mơ đi.
“Để họ đi đi.”
Ngay khi nhóm ba người Cố Ninh đang giằng co không thôi, Thẩm Minh Vũ đưa ba người khác ra khỏi tiệm lẩu.
“Lão đại, các cậu đây...”
Lâm Hiên trông thấy Thẩm Minh Vũ và nhóm Bạch Nguyệt chảy máu ròng thì hết cả hồn.
“Không thấy sao? Suýt mất nửa cái mạng đó.”
Quý Nhiên lười đáp Lâm Hiên, chỉ muốn liếc một cái.
“Sao lại thế?”
Lâm Hiên lo lắng nhìn Thẩm Minh Vũ.
Thẩm Minh Vũ phất tay với Lâm Hiên rồi lại nhìn nhóm ba người An Lê, mấp máy môi mỏng.
“Để họ đi đi, chuyện này thì để về tôi sẽ viết báo cáo rõ ràng, không liên quan mấy đến họ đâu.”
“Nếu lão đại đã lên tiếng thì các cô đi đi.” Đương nhiên là Lâm Hiên không dám phản bác lời lão đại nhà mình nên chỉ đành để nhóm Cố Ninh đi.
Thẩm Minh Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng An Lê rời đi, đáy mắt hiện lên ý cười. Anh ta có dự cảm rằng mình sẽ còn gặp lại cô nhóc này.
Bùi Thời cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Ninh rời đi, lại nhớ đến nụ cười cô dành cho mình trong tiệm lẩu, thế là tim lại đập loạn lên.
Dường như An Lê phát giác được ánh mắt của Thẩm Minh Vũ nên đột ngột quay lại, đi đến, cười nói với Thẩm Minh Vũ.
“Này, anh nhìn tôi thế có phải thích tôi rồi không?”
Lục Thần và Cố Ninh ở bên trái bên phải cô ta sững ra một chút, cùng nhau quay lại nhìn về phía nhóm Thẩm Minh Vũ, tò mò đánh giá anh ta và An Lê.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía An Lê. Họ trông thấy một cô thiếu nữ mặc váy liền trắng, tóc cột đuôi ngựa cao đi tới lui, cười nói vui vẻ với họ.
Khuôn mặt tươi cười ấy của thiếu nữ khắc rất sâu trong lòng Thẩm Minh Vũ, vẻ mắt anh ta đỏ ứng lên khả nghi thông thấy. Anh ta lại bị cô gái này đùa giỡn.
Trừ Thẩm Minh Vũ ra thì Quý Nhiên cũng nhìn chăm chăm cô gái này. Ban nãy trong tiệm lẩu không để ý, cô ấy đẹp thật...
Bạch Nguyệt phát giác được nét đỏ bừng trên mặt Thẩm Minh Vũ rồi quay sang nhìn nụ cười đùa giỡn của An Lê, hai tay giấu sau lưng, siết chặt thành quyền.
Lục Thần nhìn nụ cười của An Lê đến thất thần. Mặc dù cô ta hơi bạo lực nhưng cười lên trông cũng ra gì và này nọ.
Cố Ninh đứng một bên lẳng lặng quan sát màn này, cảm giác đồng tình với họ sâu sắc, thở dài một hơi.
Thứ gọi là duyên phận này đôi khi rất kỳ diệu.
Đợi nhóm ba người An Lê đã đi khuất bóng, Thẩm Minh Vũ mới nhìn về phía ba người còn lại cũng máu me đầy mình, vung tay lên, đưa họ rời đi.
Về phần Lâm Hiên thì ở lại xử lý vấn đề sau chót.
Bên kia, Lục Thần đưa Cố Ninh và An Lê đến một nhà hàng mở cửa hai tư giờ.
Sau khi ngồi xuống, ba người bắt đầu chọn món. Cố Ninh đọc qua thực đơn, chọn đại mấy món Tứ Xuyên tương đối cay rồi đưa cho An Lê, để cô ta chọn.
An Lê nhận thực đơn, thấy những món Cố Ninh chọn lại thì khóe miệng co rút.
Cá nấu cay, gà xào xả ớt, bò om cay, đậu phụ Ma Bà,...
Được lắm, muốn mở tiệc cay luôn hay gì?
Cô ta không kén ăn, chỉ chọn đại vài món kèm canh nữa rồi đưa cho Lục Thần.
Sau khi trông thấy những món đã chọn, Lục Thần còn phản ứng dữ dội hơn. Anh ta trợn trừng mắt, quái dị nhìn hai cô gái ngồi đối diện, hỏi kỹ lại.
“Các cô đang mang thai à? Gọi lắm đồ chua cay thế làm gì...”
“Anh không ăn được cay thì gọi món không cay đi.”
Chưa đợi Lục Thần nói xong, Cố Ninh đã vạch trần cái cớ của anh ta.
Lục Thần: “...”
“Phụt! Ha ha ha ha, một tên nhà giàu xổi như anh sợ ma thì thôi đi, đến cả cay còn không ăn được nữa chứ!”
An Lê chế giễu Lục Thần không nể nang chút nào. Tên này, cô ta biết ngay là không được rồi mà, khà khà khà khà khà.
Lục Thần thấy An Lê cười khà khà ra tiếng thì khó chịu hết cả người. Anh ta lần nữa ai oán hướng mắt về phía Cố Ninh.
Tại sao lần nào cô ấy cũng vạch trần được mục đích của mình nhỉ? Cô ấy là thần tiên hay sao? Như thể thần cơ diệu toán vậy.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lục Thần, Cố Ninh chống cằm, cũng không nén nổi trêu chọc, nói.
“Thật ra anh không cần che giấu nữa, chúng tôi biết anh yếu mà.”
Lục Thần: “??? (´. _. `) “
Lục Thần thấy hai người đều đang cười nhạo, trêu chọc mình thì lập tức nổi điên.
Không phải chỉ là ăn cay thôi sao? Anh ta sợ chắc?!
Một tiếng sau, Cố Ninh và An Lê ngồi trên xe cứu thương, ánh mắt cùng đổ dồn về phía Lục Thần đang nằm trên cáng, nhợt mặt ôm bụng mình.
“Đã bảo anh đừng có ra vẻ rồi mà.”
Cố Ninh đau đầu day thái dương. Sao cái tên đần này không chịu nghe lời vậy trời?
“Hu hu hu X_X”
Lục Thần hiện giờ cảm thấy cả người đều khó chịu. Biết vậy đã không ăn cay dữ thế rồi, ăn xong bị viêm dạ dày luôn.
An Lê cũng rất cạn lời. Sao nay xui xẻo dữ vậy trời.
“Đưa anh đến bệnh viện xong là tôi phải về ngủ rồi.”
Cố Ninh ngáp một cái. Giờ cô hơi buồn ngủ nhưng còn phải đi giải quyết chuyện của Tề Lâm nữa. Cô phải nhanh chóng thoát thân, sớm giải quyết chuyện để về nhà.
An Lê cũng vậy, cô ta cũng không định ở lại chăm Lục Thần cả tối làm khỉ gì.
Cố Ninh và An Lê tận mắt nhìn thấy Lục Thần vào phòng phẫu thuật rồi đều định đi về.
Cố Ninh vừa định đón xe đi thì bị An Lê gọi lại.
“Cố Ninh! Cô chờ đã!”
“Còn việc gì nữa?”
Cố Ninh hơi nhíu mày, nhìn An Lê đang cản mình lại, hỏi.
“Có thể addfriend không?”
Cố Ninh nghĩ một hồi. Thật ra cô không muốn giao lưu quá nhiều với cái loại người có Thiên Vận khí này.
Nhưng cô loáng thoáng cảm nhận được sức mạnh ngoài thiên đạo của cô ta khá uy hiếp mình. Cô không thể để mặc sự uy hiếp này sinh sôi nảy nở được.
Nghĩ vậy, Cố Ninh cũng vui vẻ addfriend An Lê.
Sau khi addfriend xong hai người mới đi.
An Lê nhìn theo hướng Cố Ninh rời đi, không biết đang nghĩ gì. Trực giác cô ta mách bảo rằng kết bạn với đối phương chỉ có lợi, không có hại gì cho mình cả.