Cố Ninh thu tầm mắt lại, mở điện thoại ra xem giờ. Hay lắm, cô canh giờ rất chuẩn, vừa hay giờ là không giờ.

Cô đưa Tề Lâm và oan hồn của các cô gái kia vào vòng ngọc hết. Về phần nhóm của Thẩm Minh Vũ và An Lê có hai người có Thiên Vận khí, cô không muốn dây dưa quá nhiều với họ.

Nếu không thì tên ranh kia sẽ tìm được đến nơi mất.

Cố Ninh nghĩ đến đây rồi thừa dịp luồng sương đen còn chưa tan mà lẳng lặng đến cửa tiệm lẩu, vươn tay đẩy nhẹ một cái, cửa bật mở.

Chỉ trong nháy mắt đó, quỷ vực cũng biến mất, luồng sương đen dần tản ra. Cố Ninh lại nhanh chóng đứng về góc ban nãy của mình.

“Quỷ vực này biến mất rồi sao?”

Đám Thẩm Minh Vũ đang điều tức cũng cảm nhận được quỷ vực đã biến mất.

“Huyết ảnh kia không đơn giản, có thể khiến bốn người chúng ta bị thương nặng như thế này, cũng may là trừ được rồi.”

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nguyệt gặp phải yêu quái khó giải quyết như vậy. Cô ta nhìn sang phía Thẩm Minh Vũ đang cúi đầu trầm tư không biết nghĩ gì, vẻ mặt tự dưng hơi đỏ ửng lên ngượng ngùng.

“Chúng ta ra ngoài được rồi! Ra ngoài được rồi!”

Đám người thấy quỷ vực biến mất, cửa tiệm lẩu mở ra, mọi thứ đều trở về bình thường thì ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.

Cố Ninh cũng vỗ vai Lục Thần và An Lê, ngáp to một cái, biếng nhác nói.

“Chúng ta cũng đi thôi, nay trễ thế rồi đây này, mệt chết tôi mất thôi.”

An Lê không hề nhúc nhích vì hệ thống của cô ta không nhắc nhở rằng nhiệm vụ đã thành công. Chẳng phải quỷ vực đã biến mất rồi sao? Huyết ảnh cũng bị giải quyết rồi, chân tướng của tiệm lẩu cũng đã bị khai quật ra, còn chuyện gì mà cô ta chưa để ý thấy nữa?

“Cô không đi à?”

Cố Ninh thấy An Lê tỏ vẻ hoang mang thì cũng hiểu.

An Lê lấy lại tinh thần. Trước mắt, cô ta đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Đám Thẩm Minh Vũ ở đây rồi nên cô ta không thể nào có bất kỳ hành động điều tra nào được. Đột nhiên, cô ta nhớ ra gì đó, bừng tỉnh vỗ đầu mình.

Cô ta nhớ ra rồi, sao mình lại quên con quỷ máu xanh kia chứ? Con quỷ máu xanh kia mới là mấu chốt để nhiệm vụ của cô ta hoàn thành kia mà.

“Hệ thống à, có thứ gì có thể giúp ta khóa vị trí ác quỷ không?”

“Thưa ký chủ, cô đã nhận nhiệm vụ này rồi thì hệ thống sẽ tự động truy vết điểm mấu chốt của nhiệm vụ, cô có thể yên tâm mà đi rồi.”

Tiếng máy móc lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu An Lê. Tuy nói vậy nhưng thật ra nó đang tính toán xem vì sao lại xuất hiện biến cố thế này.

Khi đưa nhiệm vụ này cho An Lê, chủ của hệ thống đã tính toán xong xuôi. Vốn dĩ boss chỉ có con quỷ máu xanh kia thôi, sao tự dưng lại tòi ra một huyết ảnh không rõ nguồn gốc chứ?

Còn cô gái kia nữa, tại sao đến chủ nhân hệ thống cũng không nhìn ra được thân phận của cô ta? Rốt cuộc cô ta là ai?

Mà hệ thống cứ cảm thấy cách cô ta nhìn An Lê hơi sai sai chỗ nào. Mỗi lần cô nhìn An Lê, nó cũng cảm giác như mình đang bị một con hung thú vũ trụ dõi theo.

Chẳng lẽ cô ta biết về sự tồn tại của nó hay sao? Kế hoạch của chủ thượng bại lộ rồi à?

Hệ thống lập tức nổi còi báo động, báo lại chuyện này cho chủ nhân của hệ thống.

“Vậy thì cùng ăn bữa khuya thôi.”

An Lê không biết suy nghĩ của hệ thống. Cô ta nghe câu trả lời của hệ thống thì thở phài nhẹ nhõm. Dù sao giờ huyết ảnh cũng đã bị trừ khử rồi, giờ chỉ đành đợi hệ thống tìm ra được con quỷ máu xanh rồi tiến hành tiếp thôi.

“Vậy thì cùng đi thôi, ba chúng ta cũng mới trải qua sinh tử cùng nhau. Đi thôi, tôi mời, xem như tôi báo đáp ơn bảo vệ của cô.”

Lục Thần cũng đứng ra, một tay vươn ra, tự nhiên khoác vào vai An Lê.

Sắc mặt An Lê tối đen, bắt lấy tay Lục Thần, kéo một phát quăng anh ta qua vai, khiến Lục Thần lộn nhào dưới đất.

Giờ trong tiệm lẩu chỉ còn nhóm ba người Cố Ninh và nhóm bốn người của Thẩm Minh Vũ thôi.

Tiếng Lục Thần nằm đo đất khiến mấy người Thẩm Minh Vũ chú ý.

“Chà chà, cô nhóc này trông khá đấy chứ.”

Quý Nhiên lảo đảo đứng dậy, hứng thú nhìn An Lê.

Thẩm Minh Vũ nhìn Lục Thần ngã xuống đất la oai oái, rồi lại nhìn sang An Lê đang cười như hoa đứng ngay trước mặt Lục Thần, khóe miệng vô thức cong lên.

Bạch Nguyệt vốn không hứng thú gì với đám An Lê, nhưng cô ta vừa quay đầu đã thấy Thẩm Minh Vũ nhìn đăm đăm An Lê rồi cười, thế là thoắt biến sắc, đáy mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Bùi Thời cũng chỉ nhìn thoáng qua tình hình bên kia một cái mà thôi, không hứng thú lắm.

Nhưng khi ánh mắt anh ta chạm đến Cố Ninh, anh ta sửng sốt đôi chút. Cô gái này trông thật xinh đẹp, khác hẳn những cô gái khác, ngay cả kiểu mỹ nữ thanh lệ thoát tụ như Bạch Nguyệt cũng không bằng cô.

Cố Ninh cảm nhận được ánh mắt của Bùi Thời. Cô dời mắt sang, đối diện với ánh mắt anh ta, cười nhẹ nhàng lễ phép.

Bùi Thời lập tức cảm giác như tim mình hẫng một nhịp.

Cô ấy mới cười với mình...

“Hu hu hu X_X, An Lê à, cô bạo lực quá đi.”

Lục Thần thoạt đầu vẫn còn trong trạng thái ngớ người, nhưng chẳng mấy đã bị cơn đau phía sau lưng lãm tỉnh lại. Anh ta vịn eo mình, vừa tỏ vẻ uất ức trừng An Lê, vừa khóc lóc kể lể.

“Ai bảo anh hở tí là động tay động chân với tôi làm gì. Lục Thần, tôi cảnh cáo anh, ban nãy ở quỷ vực thì thôi không chấp, giờ thì anh cách xa tôi ra một chút!”

An Lê nói xong còn lùi về sau mấy bước, về phía sau Cố Ninh.

“Ninh Ninh ~”

Lục Thần Lục Thần An Lê ném thế này thì suýt ám ảnh luôn. Anh ta tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Cố Ninh, muốn xin cô an ủi nhưng lại thấy cô tỏ vẻ “anh muốn chết à?”, nháy mắt lại không nói nên lời.

Được rồi, hai cô gái này đều không trêu vào được, hu hu hu, quả nhiên, gái đẹp đều gai góc mà.

“Khụ khụ, đi thôi, đi thôi, cơm nước quan trọng mà.”

Lục Thần hơi buồn bực. Anh ta ngồi bật dậy, phủi bụi trên người, cứ như không vấn đề gì.

Cố Ninh gật đầu. Cô vẫn khá hài lòng với thái độ làm phiếu cơm free của Lục Thần.

An Lê thấy Cố Ninh cũng muốn đi thì đương nhiên cũng không ngại ăn một bữa miễn phí.

Ba người vừa bước ra khỏi tiệm lẩu thì thấy Lâm Hiên và mấy người đàn ông mặc đồ chống đạn đi về phía họ.

“Xin các vị hợp tác với chúng tôi để điều tra, theo chúng tôi một chuyến.”

nhìn ba người trước mặt, lạnh lùng nói.

“Dựa vào đâu chứ?!”

Lục Thần nhíu mày, vô thức phản bác.

“Bởi vì các cô cậu đã từng vào trong quỷ vực này nên chúng tôi muốn tìm hiểu tìm hình.”

Lâm Hiên vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt như cũ, vô cảm nói.

“Nếu chúng tôi không phối hợp thì sao?”

An Lê híp mắt. Cô ta ghét nhất là người khác ép buộc mình. Không phải chỉ có mỗi họ ở trong mà, thế thì sao không đi hỏi người khác?

“Nếu ba người không chịu phối hợp thì đừng trách tôi đây dùng vũ lực.”

Lâm Hiên uy hiếp thẳng ba người.

“Anh!” An Lê không ngờ thái độ đối phương lại cương quyết như thế, vừa định phản kháng đã bị Cố Ninh cản lại.

“Chúng tôi phối hợp, nhưng các người định bồi thường cho chúng tôi ra sao đây?”

Cố Ninh cười như không nhìn Lâm Hiên, hờ hững hỏi.

“Bồi thường gì chứ?”Lần đầu trông thấy Cố Ninh, mắt Lâm Hiên lộ vẻ bất ngờ, nhưng anh ta nhanh chóng cảm nhận được cô gái này là người khó đối phó nhất trong nhóm ba người.

“Các người đã muốn chúng tôi phối hợp điều tra thì đã lãng phí thời gian của chúng tôi rồi. Chúng tôi phải chịu bị mất thời gian, thế thì các người định bồi thường ra sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play