Trong khách điếm tĩnh lặng, thiếu niên đứng lặng bên giường trống, đôi mắt hắn khẽ cụp, không thốt nên lời. Người đã bị mang đi từ lâu, giờ cũng đã gần đến nửa đêm. 
Cửa sổ hé mở, gió đêm lùa vào, cuốn tóc mái hắn bay nhẹ. Ánh mắt hắn ngày càng lạnh, cằm căng chặt, khí áp quanh thân trầm xuống, toát lên sự đáng sợ khó tả. 
Tạ Khanh Lễ vén chăn mỏng. Dưới đó là một tờ giấy:
“Ta không sao. Ngươi mau về Huyền Miểu Kiếm Tông gọi sư phụ đến, đừng ở lại đây.” 
Hắn lướt mắt qua dòng chữ, đầu ngón tay khẽ bùng lên linh hỏa. Tờ giấy cháy thành tro, rơi lả tả xuống nền gạch xanh, bị gió cuốn tan vào đêm đen. 
Trăng tròn treo trên bầu trời cao vời vợi, ánh sáng trong veo rọi xuống, phủ lên người thiếu niên một tầng bạc mỏng. Hắn nhìn sợi dây hồng trên cổ tay, sợi dây mà Vân Niệm từng buộc, hắn chưa bao giờ tháo xuống. Hơi thở của nàng vẫn còn, dù mong manh, nhưng chắc chắn vẫn đang ở Nhạn Bình Xuyên. 
Hắn nhìn hồi lâu, ánh mắt tối dần. Hắn ghét nhất kẻ dám giở trò trước mặt mình, nhất là động vào người không nên động. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play