Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, Tạ Khanh Lễ vẫn bắt được sự biến hóa trong cảm xúc của Bùi Lăng. Hắn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Tiền bối sau khi phi thăng, con trai ngài chưa đầy một tuổi đã chết yểu. Người có một đệ đệ, cũng là gia chủ thứ hai của Bùi gia, qua đời khi mới hai mươi ba. Từ đó, Bùi gia – đệ nhất môn phái thiên hạ – dần suy tàn, rút lui ẩn cư, không còn ai bước vào Độ Kiếp.” 
Hắn ngừng lại, đôi mắt cong lên như đang tận hưởng niềm vui: “Mười lăm năm trước, trong vòng ba ngày, Bùi gia bị diệt môn. Tin cầu cứu bị Ma Vực chặn đứng. Khi các tông môn phát hiện và kéo đến chi viện, ma tu đã rút đi, để lại thi hài ngập trời. Máu chảy từ đỉnh núi xuống chân núi, hơn bảy nghìn mạng người không một ai sống sót. Thi thể chất thành ngọn núi nhỏ. Tiền bối, ngài biết ba ngày ấy đã xảy ra gì không?” 
Hô hấp Bùi Lăng dồn dập, vẻ điềm nhiên trên mặt gần như không giữ nổi. 
Tạ Khanh Lễ thong dong đáp lời, giọng điệu linh hoạt như quỷ mị: “Ngày xưa là đệ nhất môn phái, một sớm bị tàn sát đến tuyệt diệt. Ngài đoán xem, rốt cuộc Bùi gia vì sao bị diệt môn?” Hắn nghiêng đầu, cười ôn hòa: “Tiền bối, ngài có thể thấy thiên mệnh của ta, kẻ chưa ra đời khi ấy. Vậy còn Bùi gia? Ngài có thấy thiên mệnh của họ không?” 
Bùi Lăng im lặng hồi lâu. Dù không lên tiếng, ánh mắt hắn đã nói lên tất cả: Hắn thấy rồi. 
Tạ Khanh Lễ nhướng mày, giọng đầy ẩn ý: “Chậc, một lòng kính phụng tổ tiên, vậy mà tổ tiên vẫn ở hạ giới, chưa phi thăng, lại trơ mắt nhìn Bùi gia diệt môn, bỏ mặc sống chết của con cháu. Nếu ta là hậu nhân Bùi gia, e rằng quan tài cũng chẳng đè nổi, chỉ muốn đào mồ lôi tổ tiên ra lột da.” 
“Ta không thể cứu họ, nhưng ta có thể cứu ngươi.” Bùi Lăng cắt ngang lời châm chọc của hắn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play