Bất kỳ ai nhìn cách nàng và Lăng Tùng ở bên nhau cũng sẽ nghĩ hai người rất thân thiết, ít nhất cũng là bạn bè. Nhưng Tạ Bạch Lộ trong lòng hiểu rõ, tất cả chỉ là bề mặt. Dù biết Lăng Tùng giờ đây có lẽ không còn ý định giết nàng, nàng vẫn chẳng dám thả lỏng, lúc nào cũng đầy cảnh giác với hắn.
Nàng tỏ ra thân thiện không phải để kết bạn, mà là vì không thể trốn tránh. Chỉ đành xuôi theo, nhân tiện dò xét tình hình. Nhưng… hắn lại cho nàng tận hai linh bảo đấy!
Nàng nhịn không được liếc trộm Lăng Tùng, thầm nghi ngờ ký ức bí cảnh ảnh hưởng tới hắn hơi nhiều. Giờ hắn đối xử với nàng tốt đến mức nàng sắp ngượng chín người luôn rồi.
Không rõ linh bảo trên mấy đỉnh núi này thực sự có hạn, hay đã bị người khác nhanh tay cướp mất, mà từ đó đến khi bị truyền tống ra ngoài, cả nàng và Lăng Tùng không gặp thêm linh bảo nào nữa. Nhưng khi thấy đám đông xung quanh gần như toàn gương mặt ủ rũ, chút tiếc nuối trong lòng nàng lập tức tan biến.
Một ngàn linh thạch mà đổi được hai linh bảo đáng giá cả chục ngàn linh thạch không mua nổi, ở đây không ai kiếm lời hơn nàng cả.
Lăng Tùng đeo mặt nạ nên không thấy được biểu cảm của hắn. Tạ Bạch Lộ thì lạnh mặt, là bộ dáng “ta không lấy được gì, đừng chọc ta” trông lãnh khốc không kém ai. Không ai biết nàng đã lấy được tận hai linh bảo, một cái quấn trên cổ tay làm trang sức, cái còn lại đang được nuôi dưỡng trong đan điền.
Mọi người vào và ra cùng một chỗ. Sau khi ra ngoài, đám đông chưa vội giải tán. Một người của Từ gia cất giọng: “Cảm tạ các vị đã đến Tầm Bảo Hội năm nay. Lần này, ba linh bảo đã hoàn toàn nhận chủ. Hoan nghênh mọi người quay lại sau mười năm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT