Tạ Bạch Lộ hơi nín thở, tim nàng như bị ai đó khẽ bóp một cái.
Nếu Lăng Tùng thực sự là Khúc Ngọc, chắc hẳn hắn sẽ không đời nào đối với nàng mang thứ tình cảm mâu thuẫn rối rắm thế này. Vậy nên, cái mớ cảm xúc hỗn độn ấy, chắc chắn là từ chính lòng hắn mà ra.
May mà Tạ Bạch Lộ đã sớm biết, cho dù tên này có chút hảo cảm với nàng thì hắn vẫn muốn một kiếm đâm chết nàng cho rồi. Thế nên, nàng không hề ngạc nhiên khi nghe hắn để lộ tâm tư trong lời nói. Chỉ sau một thoáng cân nhắc ngắn ngủi, nàng giơ tay, ngón trỏ thon dài chọc nhẹ vào ngực trái hắn, cười khẩy: “Chuyện này thì ngươi tự hỏi cái lòng dạ của ngươi ấy!”
Ngón tay không những không rời khỏi ngực Lăng Tùng, mà còn từ tốn trượt lên, nắm thành quyền, túm chặt vạt áo hắn kéo mạnh xuống. Tạ Bạch Lộ ngẩng mặt, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm của Lăng Tùng, nụ cười nhạt nhẽo như mây trôi: “A Ngọc đệ đệ, phải nghĩ cho kỹ nhé. Không phải sai lầm nào cũng được người ta tha thứ đâu.”
Lăng Tùng không thèm né tránh ánh nhìn của nàng, ngược lại còn cúi người xuống, gần đến mức hơi thở của hai người như hòa vào nhau. Trong cái không gian mờ ám ấy, giọng hắn khàn khàn, đầy mê hoặc: “Tỷ tỷ, vậy ngươi có nguyện ý giúp ta toại lòng không?”
Ánh mắt hắn lướt qua đôi môi nàng, chậm rãi lưu luyến, ý tứ trong lời nói rõ ràng không thể giấu nổi.
Tạ Bạch Lộ bật cười, nhưng ngay sau đó lại đột ngột đẩy hắn ra. Nàng vừa sửa lại mớ y phục hơi lộn xộn, vừa làm như không để tâm mà đáp: “Đừng có mơ mộng một bước lên mây!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play