Khánh Hỉ công công dẫn theo một nhóm cung nhân tiến đến, thấy Cơ Vị Tưu đang nằm nghỉ ngơi ngay trên sập ngồi thì cũng không dám quấy rầy. Ông ấy khẽ giơ một tay lên để ra hiệu cho nhóm cung nhân im ắng hơn một chút, sau đó bảo bọn họ nhấc một tấm bình phong ra phía trước để che đi thân hình của Cơ Vị Tưu, sau đấy lại buông rèm xuống, cuối cùng mới bắt đầu lặng lẽ bố trí lại điện bên.
Tuy nói điện bên được quét dọn sạch sẽ hàng ngày nhưng chung quy vẫn là chưa được sử dụng hơn mười năm, thiếu hơi người, đến cả những hoa văn trang trí phú quý cát tường được chạm khắc cẩn thận trên tường kia cũng toát lên vẻ cô đơn lạnh lẽo.
Chẳng bao lâu sau Cơ Vị Tưu đã tỉnh lại, cậu lập tức mở to hai mắt, thấy xung quanh bài trí lạ lẫm thì sững sờ một lúc lâu, đến khi ngồi dậy mới nhớ trước đó mình đang ở nơi nào.
Bên ngoài bình phong là vô số những bóng người đi qua đi lại, một thân ảnh mảnh khảnh và nhanh nhẹn ôm lấy vật gì đó có lồi có lõm, phía trên loáng thoáng sắc đỏ thẫm, hẳn là một chiếc bình hoa; một thân ảnh hơi mập mạp nâng niu món đồ dài và thanh mảnh, có lẽ là một tòa tháp lưu ly; hai thân ảnh cao gầy hợp sức với nhau khiêng một chiếc bàn sách… Ờm, cái này không cần đoán cũng biết là bàn sách, khá lớn, vừa vặn hợp ý cậu, cậu thích bàn sách rộng rãi một chút.
Khánh Hỉ công công nghe thấy động tĩnh bên trong thì khẽ vén rèm lên nhìn, chỉ thấy Cơ Vị Tưu chống tay lên má, khóe môi ẩn hiện nét cười như có như không, hờ hững quan sát tấm bình phong. Không hiểu sao, trong lòng ông ấy chợt lạnh toát. Lavender x TYT
… Quả thật quá giống.
Khánh Hỉ công công đưa tay vén hẳn rèm lên, ra vẻ như vừa mới phát hiện Cơ Vị Tưu đã tỉnh, bèn lập tức giơ tay tự vả hai cái lên mặt mình: “Chao ôi! Điện hạ tỉnh rồi ư? Lão nô đáng chết! Quấy rầy điện hạ rồi...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play