Sáng sớm hôm sau, Đào Bạch Viễn tỉnh dậy. Anh không đặt báo thức, sợ làm Lâm An thức giấc. Nhìn điện thoại thấy thời gian cũng vừa vặn.
Dù sao thì đồng hồ sinh học là vậy.
Anh nhìn chú mèo nhỏ đang cuộn tròn trong lòng mình, giúp em ấy vuốt lại mái tóc rối, rồi khẽ véo chiếc mũi đỏ hồng và đôi má đang ngủ say kia.
“Ưm, đừng quậy.” Lâm An hơi cựa mình, đầu lắc nhẹ, tay yếu ớt khua khua trong không khí, nhưng gương mặt lại vô thức áp vào nơi có hơi ấm.
“Ừ, không chọc em nữa, cứ ngủ ngon đi.” Đào Bạch Viễn xoa đầu Lâm An, cẩn thận gỡ đôi chân đang kẹp lấy một bên chân mình ra, đặt lên giường. Khi đứng dậy, anh còn cảm nhận được sự phản kháng nhẹ từ Lâm An, như thể em ấy không muốn anh rời đi.
Đào Bạch Viễn nhét tay Lâm An vào trong chăn, Lâm An lại cựa mình một chút, ngáp khẽ, rồi rụt đầu vào chăn.
Sợ em bị ngộp, anh kéo chăn xuống một chút, đắp vừa tới cổ, ép gọn lại. Nhưng Lâm An lại nhíu mày không hài lòng, còn phát ra tiếng "tặc" không rõ là tiếng gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play