Sau lớp màn mỏng, bóng người lờ mờ ẩn hiện, tuy không nhìn rõ, nhưng rõ ràng là có người đang nằm đó.
Chủ tử xưa nay nghiêm cẩn giữ mình, thanh tâm quả dục, tự răn khắt khe, từ khi Thừa Ảnh hầu hạ đến nay chưa từng thấy có sinh vật sống nào khác ngoài chủ tử xuất hiện trên giường. Trong này tuyệt đối không thể là người.
Chẳng lẽ chủ tử là chân long chuyển thế, giờ đã hóa hình?
Nhưng... chẳng phải chủ tử vốn là thân người sao?
Thừa Ảnh mang theo cái đầu từng đọc không ít sách vớ vẩn, nghiêm túc vận động trí óc, hỏi ra một câu mà hắn tự thấy cực kỳ tinh tế: “Chủ tử, người là người sao?”
Nếu chủ tử từng là người, vậy sẽ trả lời là từng; nếu giờ là người, thì đáp là bây giờ là; nếu sau này là người, thì sẽ nói là về sau là; nếu từ trước tới nay chưa từng là người... thì sẽ bảo không phải.
Một vấn đề quá đỗi rõ ràng, Dung Dịch chẳng buồn trách mắng Thừa Ảnh, suy nghĩ giây lát rồi lạnh nhạt nói: “Mang kiếm của ta đến.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play