“Nên?”

“Nên cô phải chịu trách nhiệm với đôi mắt của tôi.”

?!

Từng chữ tôi đều hiểu, nhưng ghép lại sao nghe không lọt tai vậy?!

Dòng suy nghĩ của tôi bỗng chốc đình trệ, cả bộ não như ngừng hoạt động.

Mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, tôi nuốt nước bọt, lắp bắp—

“Nói… nói gì vớ vẩn thế? Trách nhiệm cái gì?”

“Anh tưởng mình là Tiểu Long Nữ chắc, ngây thơ trong sáng, cái gì cũng không biết?”

Cổ tay bị nắm chặt hơn, tôi giãy kiểu gì cũng không thoát.

Lúc này, tôi mới nhận ra—

Ánh mắt Kỷ Minh Yến hoàn toàn không có ý đùa cợt.

Nghiêm túc đến đáng sợ.

Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần.

Hắn… sắp hôn tôi?!

Ngay lập tức, trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ hoang đường—

“Không lẽ… Kỷ Minh Yến thích mình?”

“Nên mới luôn gây sự với mình để thu hút sự chú ý?”

Tim tôi bắt đầu đập loạn.

Bỗng dưng, thế giới xung quanh như chìm vào im lặng.

Trong đôi mắt tôi chỉ còn lại khuôn mặt thanh tú của hắn.

Cả người tôi bỗng ngẩn ra trong chốc lát.

Mặc dù tên này lúc nào cũng mồm mép độc địa, chỉ cần mở miệng là khiến người ta tức nổ phổi…

Nhưng mà…

Không thể phủ nhận, mặt mũi hắn đúng là không tệ.

Ngũ quan sắc nét, body ngon nghẻ, giọng nói lại còn dễ nghe.

Nếu mà câm luôn thì cũng đáng để cưng chiều một chút.

Nếu như… hắn theo đuổi tôi thì sao nhỉ?

Khi suy nghĩ của tôi càng lúc càng bay xa, thì ngay lúc đôi môi hắn chỉ còn cách tôi 5cm—

Hắn đột nhiên dừng lại.

Tiếng nói trầm lạnh, tựa băng tuyết vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play