Trong nháy mắt, đôi tai và gương mặt tôi lập tức nóng bừng.
Chết tiệt!
Hình như tôi gửi nhầm link Pinduoduo… thành link phim nhỏ rồi!!!
Và nội dung của bộ phim đó…
Dùng bốn chữ để mô tả—
“Không thể nhìn thẳng!”
Đúng lúc này, trong đầu tôi bỗng vang lên hai câu hát đầy tính ứng nghiệm—
“Không dám mở mắt ra, mong rằng chỉ là ảo giác.”
Tiêu rồi tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Thanh danh cả đời của tôi…
Bị hủy hoại trong một nốt nhạc!
Tôi nhịn không nổi, nhảy dựng lên, lập tức quăng “củ khoai nóng” trong tay về phía hắn.
Bàn chân tôi đang cứng ngắc vì xấu hổ, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức.
Nhưng đúng vào lúc này—
Chàng trai trước mặt bất ngờ tiến gần hơn.
Ánh mắt hắn nóng rực, tựa như có thể thiêu đốt da tôi.
Nhìn không hề giống bình thường chút nào.
Bản năng mách bảo tôi phải lùi lại, tránh xa hắn ra!
“Anh… anh tiến sát tôi thế làm gì?”
Muốn đánh nhau à?!
Nửa câu sau, tôi không dám nói ra, chỉ có thể gào thầm trong lòng.
Không ngờ, Kỷ Minh Yến lại cúi xuống nhặt cái hộp vừa bị tôi quăng đi.
Sau đó, hắn tiến lên một bước, từng bước từng bước ép tôi lùi về phía tường.
Cho đến khi…
Lưng tôi chạm vào mặt tường lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm khàn—
“Cô nói xem làm gì?”
“Tất nhiên là đến để… giúp cô làm rồi.”
Hắn lại nhắc đến chuyện này!
Hình ảnh trong bộ phim nhỏ lập tức tua nhanh trong đầu tôi.
Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng!
Tôi vô thức nghiêng đầu, có chút chột dạ.
“Chuyện đó… chỉ là tôi lỡ tay gửi nhầm thôi.”
“Lỡ tay gửi nhầm?”
“Vậy ban đầu cô định gửi cho ai?”
Giọng nói trong trẻo vang lên ngay phía trên, nhưng ẩn chứa một chút không vui khó nhận ra.
Khoảng cách quá gần khiến tôi dễ dàng ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà tỏa ra từ người hắn.
Não tôi bỗng nhiên lag mất mấy giây.
Phải mất một lúc tôi mới gắng lấy lại bình tĩnh, cố tình cao giọng để không thua khí thế.
“Liên quan gì đến anh?”
“Nhà anh nằm bên bờ biển hả, lo chuyện bao đồng thế?”
“Tôi chỉ gửi nhầm thôi, nếu lỡ làm ô nhiễm đôi mắt thanh cao của anh, vậy thì tôi xin lỗi!”
“Được chưa? Hài lòng chưa?”
Cần gì phải tỏ ra như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?!
Lại còn… mang cái đó đến tận cửa nhà nữa!
Tôi lén liếc xuống thứ trong tay hắn, thầm bĩu môi trong lòng.
Nhưng ngay sau đó—
Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm mạnh.
Sắc mặt Kỷ Minh Yến tối sầm lại.
“Vậy… cô thật sự không có ý gì khác?”
“Không có.”
Gì nữa đây? Tôi đáng lẽ phải có ý gì sao?
Phía trên vang lên một tiếng hừ lạnh.
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đen thẳm đầy sắc bén của hắn.
Rồi… cái miệng độc địa của hắn lại bắt đầu.
“Hứa Miểu, không lo làm chuyện đứng đắn, cứ xem mấy thứ này hoài…”
“Không cần đợi già, một hai năm nữa là thận hư, ba bốn năm nữa là phải thay mới rồi.”
“Cả não cũng thế.”
???
Tôi xem phim mở mang kiến thức, làm phong phú đời sống tinh thần thì ảnh hưởng gì đến anh?!
Tên này khẩu nghiệp quá vậy?
Tôi tức đến mức… cười luôn!
Chống nạnh, tôi bắt đầu cãi lý với hắn—
“Tôi xem thì sao? Ai cấm?”
“Nói cứ như anh chưa bao giờ xem ấy!”
“Con trai các anh lúc rảnh thì tụm năm tụm ba coi chung, tôi còn chưa nói đâu đấy—”
“Tôi chưa từng xem.”
Lời còn chưa nói hết, Kỷ Minh Yến đột nhiên cắt ngang.
Tôi thoáng đơ người, khanh dám tin.
“Anh nói gì cơ… chưa từng xem?”
Hắn vẫn thản nhiên “Ừm” một tiếng.
“Đệt, sao có thể?”
“Không lẽ… anh không được?”
Ánh mắt tôi ngay lập tức mang theo vài phần thương cảm.
Không trách được hắn lại tức giận như vậy, còn cầm hẳn cái hộp kia đến dọa tôi!
Chắc chắn là vì cái link kia vô tình chọc đúng nỗi đau của hắn!
Càng nghĩ càng thấy hợp lý…
Nhưng tôi lại không để ý rằng, sắc mặt Kỷ Minh Yến mỗi lúc một đen hơn.
Khoảng cách giữa chúng tôi bỗng nhiên bị kéo gần!
Hơi thở hắn chạm thẳng vào mặt tôi!
Tôi lập tức cứng người, cả não trống rỗng trong vài giây.
Vừa bừng tỉnh đã giật mình hoảng loạn.
Lúc này, bên tai vang lên giọng nói lạnh băng của hắn, còn xen chút nghiến răng nghiến lợi—
“Cô có tin không, tôi có thể chứng minh cho cô thấy ngay bây giờ?”
!!!
Tôi lập tức giơ tay đẩy mạnh hắn ra, vội cười gượng.
“Câu này nghe sai sai nha! Chúng ta có phải mối quan hệ có thể chứng minh không?”
“Tôi chỉ nói bừa thôi, anh đừng để bụng nha! Ha ha…”
Tôi xoay người tính chuồn, nhưng vừa mới đi được hai bước, cổ tay đã bị hắn nắm chặt!
“Muốn đi đâu?”
“Không phải chứ? Chỉ là tôi lỡ gửi nhầm link thôi mà?”
“Anh đã dọa tôi sợ xanh mặt rồi, giờ còn định làm gì nữa? Đánh nhau à?!”
Lúc này, ánh mắt Kỷ Minh Yến dán chặt lên người tôi, giọng trầm thấp chậm rãi vang lên—
“Hứa Miểu, trước khi cô gửi cái link đó… tôi chưa từng xem mấy thứ này.”