“Nếu cô từ chối chịu trách nhiệm với đôi mắt của tôi…”

“Vậy thì tôi sẽ gửi nội dung trong cái link đó cho bác trai bác gái xem.”

“Tiện thể để họ kiểm tra xem Wi-Fi nhà mình đã truy cập mấy cái trang linh tinh gì.”

???!!!

Không bổ đâu, thuốc độc đấy!

Không khí ám muội vừa rồi bị quét sạch trong một giây, tất cả những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu tôi cũng lập tức tiêu tán.

Kỷ Minh Yến lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

Sau đó vỗ vỗ áo, như thể đang phủi đi lớp bụi vô hình nào đó.

“Anh muốn…” Tôi nghẹn lời, gương mặt nóng bừng, cắn răng hỏi: “Muốn tôi bồi thường cái gì?”

Bị dọa đến mức không dám để ba mẹ phát hiện, tôi chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

Tên này mà tung cái link đó ra, hình tượng ngoan hiền trong mắt ba mẹ tôi coi như đi tong!

Nhìn tôi nghiến răng chịu nhục, ánh mắt Kỷ Minh Yến thoáng hiện lên ý cười rõ ràng.

“Rất đơn giản.”

“Một tuần sau, đi cùng tôi đến buổi họp lớp cấp ba.”

Hắn học ban tự nhiên, còn tôi học ban xã hội.

Tôi với hắn không chung lớp, nên buổi họp lớp này chắc chắn là do lớp hắn tổ chức.

Nhưng…

Tại sao hắn lại muốn dẫn tôi theo?!

Tôi còn chưa kịp hỏi, Kỷ Minh Yến đã quay người bỏ đi.

Trước khi đi, hắn còn ném lại một câu đe dọa—

“Không đồng ý, tôi gửi ngay cho bác trai bác gái.”

Tôi bị ép đến mức không còn lựa chọn, đành cắn răng chấp nhận.

“Biết rồi!”

Khốn kiếp, vô liêm sỉ!

Tức đến mức đau cả tim!

Có lẽ vì cú sốc tinh thần quá lớn, tối đó tôi mơ một giấc mơ quái dị.

Mà mấu chốt là…

Nhân vật trong giấc mơ lại là tôi và hắn!

Hơn nữa, nội dung còn… không thể nói ra!

Nam chính trong bộ phim nhỏ kia… biến thành Kỷ Minh Yến!

Tên nhóc ngày thường độc miệng, ngang bướng ấy, giờ đây lại quỳ rạp trước mặt tôi, dốc hết sức làm tôi hài lòng.

Ánh mắt hắn đầy ắp tình ý, gần như muốn thiêu đốt tôi thành tro tàn.

Cảnh tượng quá đáng sợ, khiến tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ được.

Hôm sau lê lết ra khỏi giường với quầng thâm mắt siêu to khổng lồ.

Lúc này, tôi càng không dám bước ra khỏi cửa, chỉ sợ đụng mặt Kỷ Minh Yến.

Đáng chết thật!

Bao nhiêu nam thần, idol tôi thích thì không mơ thấy, lại cứ mơ thấy hắn?!

Tôi tức giận đến mức đập đầu hai phát, muốn đập bay mấy hình ảnh trong mơ ra khỏi não.

Nhưng cay đắng thay…

Suốt hai ngày tiếp theo, tên khốn ấy vẫn đều đặn xuất hiện trong giấc mơ của tôi!

Không trốn thoát nổi!

Chỉ cần nghĩ đến việc vài ngày nữa còn phải đi họp lớp với hắn, tôi càng thêm rối bời hoảng loạn.

Vì thế, tôi quyết định…

Giam mình trong nhà ba ngày liền, không bước ra khỏi cửa!

Chỉ để tránh mặt Kỷ Minh Yến!

Nhưng… trời ghét kẻ nhát gan.

Càng sợ gì, càng gặp nấy.

Ngày thứ tư

Ba mẹ tôi đi công tác về nhà.

Ngay buổi tối hôm đó, mẹ tôi lăn vào bếp loay hoay cả tiếng đồng hồ.

Lý do?

“Mẹ mới học được một món bánh ngọt, con thử xem có ngon không!”

Ăn xong, tôi còn chưa kịp khen chê, mẹ tôi đã quay sang giao nhiệm vụ—

“Nhân tiện, con đem một ít qua cho nhà Minh Yến đi!”

“Không được đâu!”

“Con không muốn đi!”

Vừa dứt lời, tôi lập tức đối diện với ánh mắt sát khí của mẹ.

Còn có bố tôi, với bộ dạng chuẩn bị “niệm thần chú giáo huấn”.

Thế là, tôi mất sạch khí phách, câm nín ôm hộp bánh, ngoan ngoãn đi qua nhà Kỷ Minh Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play