5.
Bây giờ đang vào tháng mười hai, thời tiết lạnh.
Trên biển dưới tuyết lớn.
Tôi ôm lấy áo lông đứng trên boong thuyền, nhìn qua biển không thấy điểm cuối ở đâu cùng với tuyết rơi đầy trời một cách vô hồn.
Trước mắt hoang vu mỹ lệ như là một trận tận thế bao la hùng vĩ.
Hai ngày nay cha bề bộn nhiều việc, không rảnh đưa ra nhiệm vụ cho tôi.
Tôi đến gần lan can, một tay khoác lên lan can bằng sắt lạnh lẽo.
Trời vào đông rất là lạnh cũng khô ráo.
Tay chạm đến lan can một cái đã bị đông cứng.
Tôi nhìn qua bàn tay bị đông lại, giật một chút, không có động đậy.
Đang muốn thêm lực để có kỳ tích, bên trái có người tới.
“Đừng động.”
Anh cúi đầu gửi tin nhắn đi.
“Bị đông cứng ở đây bao lâu rồi.”
“Không biết rõ.”
Tôi giật giật, anh hạ giọng lặp lại: “Đừng động, có muốn tay của cô nữa hay không.”
Không bao lâu, phục vụ bưng tới một cốc nước nóng.
Đi đến vị trí của tôi, nước nóng chỉ còn lại một chút nóng.
Nước ấm tưới lên trên bàn tay đông cứng, lại có chút nhói nhói.
Bàn tay đụng vào lan can kia hơi đau.
Tôi dùng một cái tay khác chọc vào một chút, cảm giác lâu thêm một chút nữa là có thể cắt bỏ.
Sóng biển đập vào trên du thuyền, bầy cá bơi dưới biển vĩnh viễn không bị đóng băng.
Trong biển hẳn là ấm hơn so với trên đất liền.
Muốn nhảy xuống.
Giống như con cá vậy.
Suy nghĩ còn chưa xâm nhập, Kỳ Yến vỗ nhẹ bả vai tôi.
“Trở về bôi thuốc.”
“Không cần.”
Tôi chậm rãi hướng về phía trước, du thuyền rất cao.
Bọt nước tóe lên rất lớn.
Cách lớp áo lông Kỳ Yến giữ giặt cổ tay của tôi: “Tạ Thiển, trở về bôi thuốc đừng chết ở trước mặt tôi.”
Tôi quay đầu, nghi hoặc nhìn anh: “Tôi không muốn chết.”
Anh không nói lời nào, nửa kéo nửa túm kéo tôi vào bên trong.
Tôi bị anh đè xuống ghế sa lon, anh ngồi đối diện nhìn tôi.
Giống như đang trông giữ một phạm nhân.
Lúc tôi thất thần, có người đưa đồ tới cho anh.
Anh đưa thuốc trị đông cứng cho tôi.
“Tự bôi đi, thoa xong lại đi.”
Tôi nhìn từng chữ từng chữ tờ hướng dẫn, anh lại đi tới trước mặt tôi cướp đồ trên tay tôi đi.
“Cô còn không động thì để tôi.”
Tôi đụng phải cặp mắt đen nhánh kia, không tình nguyện mở ra.
Tính cách thật là khó ngửi.
Không thích.
Muốn cắt.
5.2
Cha biết tôi kết bạn với Kỳ Yến.
Ông ấy rất vui mừng, bảo tôi liên hệ với anh nhiều vào.
Tôi không muốn nói chuyện với anh, đưa di động cho cha.
Cha gửi tin nhắn cho cho Kỳ Yến, một mực chờ đối phương trả lời lại.
Tôi chống đầu ngây ngốc, chăm chú nhìn cha phỏng đoán mỗi một bài trong vòng bạn bè của Kỳ Yến, vắt hết óc suy tư.
Cũng coi như khí thế ngất trời.
Chờ đến lúc cầm lại điện thoại tôi xem xét.
Q: [mèo con nũng nịu.jpg]
Q: Đàn anh đã ngủ chưa, đã muộn rồi chú ý nghỉ ngơi nha.
Q: Buổi tối hôm nay em chưa ăn cái gì, thật đói, thật là ăn bữa khuya sẽ mập.
Tôi trừng mắt nhìn.
Cha giống như am hiểu rất sâu về chuyện này.
Trước khi tôi gần đi ngủ thì nhận được tin nhắn trả lời của Kỳ Yến.
Kỳ Yến: Cha cô ép cô gửi tin nhắn cho tôi hả?
Cũng không phải.
Là ông ấy nhắn.
Tôi tắt màn hình, đã đọc nhưng không trả lời lại.
Nhắm mắt lại, năm phút sau, tôi lại mở mắt kéo ngăn tủ đầu giường, lấy từ chỗ sâu ra một bình thuốc.
Nuốt viên thuốc khô khan khiến cổ họng đau nhức.
Thật đáng ghét.
6.
Kỳ Yến hỏi tôi có muốn tham gia tụ hội không.
Khi tôi đến đó người trên bàn đang đánh bài.
Tôi không quấy rầy, phối hợp tìm góc hẻo lánh ngồi xuống, bưng một chén nước nóng ngẩn người.
Có người tìm tôi bắt chuyện tôi, có hỏi tất nhiên có đáp lời.
Đáng tiếc không biết vì sao bọn họ nói dứt lời với tôi xong, thì đều cách tôi xa xa.
Tôi sờ lên mặt mình, cũng không tính là xấu.
Công bằng ra năm học trung học phổ thông tôi còn đứng top mười đấy.
Mặc dù hạng nhất là cái cây xiêu vẹo của trường học.
Nước trong tay dần dần cạn, bàn đánh bài cũng chuẩn bị kết thúc.
Tôi đang định đứng dậy, có người ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay đặt trên ghế sô pha sau lưng tôi.
“Mới tới?”
Tôi chậm rãi quay đầu.
Người này rõ ràng có một gương mặt đẹp trai, nhưng lại tản ra một kiểu làm cho người ta khó chịu.
Nói chung bắt nguồn từ quầng thâm dưới mắt cùng ánh mắt suồng sã khinh nhờn của anh ta.
Tôi khẽ gật đầu.
Tay của anh ta từ chỗ dựa lưng của ghế sô pha hướng xuống, đụng vào bả vai tôi.
“Gương mặt rất hợp khẩu vị của tôi, có muốn ở bên tôi không.”
Giọng điệu của anh ta cũng vô cùng ngả ngớn: “Theo tôi, cô muốn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cô."
“Thật sao?”
Hình như cha chỉ muốn người có thể kéo Tạ gia một tay, có thể làm được thì ai cũng được nhỉ.
Người đàn ông ở trước mắt dường như dễ tiếp cận hơn so với Kỳ Yến một chút.
Ánh mắt của anh ta lưu luyến ở trên người tôi: “Đương nhiên.”
Tôi tiến tới gần anh ta: “Được, vậy tôi……”
Tôi nói còn chưa dứt lời, quần áo đã bị ai đó kéo lại phía sau.
Hơi lạnh rét căm căm lùa vào từ cổ áo, thân thể không khỏi run rẩy, kết hợp với lời chất vấn đầy tức giận, lại vẫn rất hợp với tình hình.
“Tạ Thiển, chơi tán tỉnh người khác rất vui sao?”